Bởi vì Tả Nhiên vẫn cứ túm, Hà Tu Ý cũng không thể rời đi, chỉ có thể bị bắt nằm ở một cái giường duy nhất ở khách sạn, bị Tả Nhiên ôm chặt eo, không nhúc nhích nổi.
Tham gia lễ trao giải, ăn cơm uống rượu, hơn nữa chăm sóc Tả ảnh đế, lúc Hà Tu Ý chân chính tắt đèn, kim đồng hồ chỉ hướng về phía hai giờ 55 phút. Hà Tu Ý vội vàng chui vào chăn, ở trong lòng nói cho mình, cũng không thức đêm đến ba giờ, còn ở phạm vi miễn cưỡng có thể tiếp thu —— mẹ bốn mươi chín tuổi mắc bệnh nặng thật sự làm anh sợ hãi không nhẹ, từ đó sinh hoạt rất có quy luật. Anh cũng quá mệt mỏi, trong chốc lát nằm ở trong lòng ngực Tả Nhiên ngủ mất.
Lại tỉnh lại lần nữa đã là 10 giờ sáng. Hà Tu Ý vừa mở mắt ra, đã thấy đôi mắt nâu nhạt của Tả Nhiên. Tay Tả Nhiên còn ở trên eo anh, Hà Tu Ý có thể cảm thụ được độ ấm thân thể đối phương.
Một đêm không uống nước, giọng nói Hà Tu Ý hơi khô khốc, anh phát ra âm thanh khàn khàn, nói: "Thầy Tả......"
"Gọi 'Tả Nhiên'."
"Tả Nhiên......" Phun ra hai chữ "Tả Nhiên", Hà Tu Ý cảm thấy mình bỗng mặt hồng tai đỏ, tim đập nhanh, nói hai chữ hình như còn có một chút âm rung, như thế nào cũng không thích hợp, "Ngài......"
"Gọi 'cậu'."
Hà Tu Ý động eo, bảo Tả Nhiên dời tay: "Cậu...... Tối hôm qua uống nhiều. Dù thế nào cũng không cho tôi đi —— tôi quá mệt, ở lại luôn." Hà Tu Ý đứng đắn giải thích một hồi nguyên nhân mình nằm trên giường Tả Nhiên.
"...... Xin lỗi."
"Không sao đâu."
"Tu Ý," Tả Nhiên lại là dời đề tài, "Mới phát hiện, lông mi em thật sự thật dài."
"......?" Hà Tu Ý nhìn Tả Nhiên, nói, "Ngài...... Cậu hẳn là dài hơn chứ?"
"Không biết." Tả Nhiên nhìn lông mi Hà Tu Ý, "So một lần."
"Cái này thì so thế nào?" Chẳng lẽ mỗi người nhổ xuống một cọng, đặt ở cạnh nhau so à?
Tả Nhiên nói: "Nhắm mắt lại."
"......?"
Mới vừa nhắm lại, Hà Tu Ý cảm thấy, có người chậm rãi đến gần anh, rồi sau đó, có thứ gì đó mềm mại chạm vào mi mắt anh —— là lông mi của Tả Nhiên.
Tả Nhiên nhẹ nhàng chạm vài cái lông mi, Hà Tu Ý cảm thấy mí mắt ngứa.
Đồng thời, khoảng cách hai người cực gần, tựa hồ có thể trao đổi hô hấp, độ ấm trong không khí phảng phất cũng lên cao.
"Ừ......" Tả Nhiên tổng kết nói, "Hình như xác thật là dài hơn em một chút, em không dài bằng tôi."
Hà Tu Ý muốn nói kia cũng chưa chắc, vừa mới rũ mắt, nhưng lý trí bảo anh ngậm miệng, không tự tìm đường chết. Tuy rằng, đáp ứng "So một lần", cũng đã đẩy mạnh bầu không khí ái muội của hai người.
Tả Nhiên lại nói: "Em biết không...... Ở trên mặt đối phương, chạm vào lông mi, gọi là hôn bướm, butterfly kiss."
"......" Hà Tu Ý không dám đáp "Biết" hoặc "Không biết", vội vàng bò dậy từ trên giường, "Được rồi, rời giường đi, đoàn phim còn nói muốn dạo một vòng Venice đấy."
.......
Hôm nay, là một ngày cuối cùng mọi người đoàn phim lưu lại Venice.
Buổi sáng, đoàn phim đi dạo một vòng quảng trường San Marco, thánh đường lớn San Marco, thánh đường Santa Maria della Salute vân vân. Đám người Lý Triều Ẩn, Chu Lân, Giải Tiểu Khê đã đã tới Venice rất nhiều lần, đều chưa đi. Cuối cùng, tuy rằng nói là hoạt động đoàn phim, kỳ thật chỉ có sáu người tham dự.
Kiến trúc Venice rất nổi tiếng. Tả Nhiên xuất thân chuyên nghiệp, vừa dẫn theo Hà Tu Ý, vừa nhỏ giọng giới thiệu: "Marco là một trong mười hai môn đồ của Jesus, tác giả quyển Kinh Thánh《Phúc âm Marco》, cũng là thần bảo hộ của thành Venice...... Nhà thờ lớn Marco để thờ phụng di thể của ngài, di thể trước mắt ở dưới tế đàn. Đây là kiến trúc Byzantine nổi tiếng nhất, tuy nhiên theo thời gian chuyển dời, lại dung nhập rất nhiều phong cách châu Âu khác. Em nhìn cái tháp nhọn kia...... Đó là kiến trúc kiểu Gothic thế kỉ 15. Còn có những lan can trước cửa, là trang trí theo phong cách Phục hưng mới lưu hành." Tới giáo đường Maria, Tả Nhiên lại nói về kiệt tác của phong cách Baroque. Hà Tu Ý đi theo Tả Nhiên, cảm thấy những thứ cưỡi ngựa xem hoa ở giáo đường dĩ vãng cũng mang ý nghĩa mới —— chúng nó đi qua trong lịch sử, nhân chứng biến ảo, dường như có thể bắt giữ một tiếng thở dài khắp nơi trong gió.
Ở trong giáo đường Maria, Tả Nhiên nhìn khung đỉnh rộng lớn, đèn treo, cửa sổ ở mái nhà, cột đá, phù điêu, tượng đá, bỗng nhiên nói: "Tôi vẫn luôn nghĩ, sau này tìm một giáo đường cùng phong cách với chỗ này......"
Hà Tu Ý hỏi: "Hở?"
"Tu Ý, đến lúc đó, em nguyện ý cùng tôi tìm không?"
Hà Tu Ý khó hiểu nhưng vẫn nói: "Được chứ."
Tả Nhiên tiếp tục nói: "Sau này liền tìm một giáo đường cùng phong cách với chỗ này, kết hôn."
Hà Tu Ý lập tức đại quẫn, rũ mắt, lập tức giống như đường cũng không thấy.
Kết hôn ——
Tiếp theo, mấy người đi thuyền du ngoạn.
Venice kiến tạo nước, đường nước chảy qua phố lớn ngõ nhỏ, "Người nhờ nước mà sinh, người vì nước mà đẹp, người có nước mà hưng", từ hơn một trăm đảo nhỏ tạo thành, còn có gần hai trăm kênh đào, hai ngàn hẻm nhỏ tựa như mạng nhện dày đặc ở giữa đảo nhỏ, là thành thị duy nhất trên thế giới không có ô tô, phương tiện giao thông chủ yếu là thuyền. Cư dân "mở cửa thấy nước, ra cửa đi thuyền", tràn ngập ý họa, cũng không kì lạ là nơi này ra đời quá nhiều nghệ thuật gia vĩ đại.
Nước xuyên qua hai tuyến đường chính, phân Venice thành hai, hai sườn trải rộng kiến trúc trứ danh, nơi nơi đều là dấu chân lịch sử, nhân văn, cũng là con đường du lịch nổi tiếng nhất.
Du Vu Thi thích Venice, cùng người đại diện của anh ta, còn có hai nhân viên khác trong đoàn phim ngồi chung một con thuyền không lớn gọi là "Gondola". Thứ này là thuyền nhỏ độc đáo nhất ở địa phương, thon dài, hai đầu rất nhọn, hơi hơi nhếch lên, có thể chở bốn đến năm người. Người chèo thuyền mặc đều cực kì đáng chú ý, mặc áo lót sọc đen trắng, quần dài màu đen, mang mũ hồng, làn da ngăm đen, lộ ra cảm giác khỏe mạnh tươi vui. Họ sớm đã học từ khách du lịch kiếm lấy đủ tiền, thậm chí cũng nhận "hát trả phí", ca hát bao gồm những ca khúc Italy thế nhân nghe nhiều nên thuộc.
Tả Nhiên không mang trợ lý và người đại diện, túm Hà Tu Ý, bước vào một con thuyền khác, vì một mảnh thiên địa đơn độc của hai người.
Hà Tu Ý không lên tiếng, cùng với Tả Nhiên, chia nhau ngồi ở hai chỗ tương đối gần. Người chèo thuyền dùng khẩu âm tiếng Anh còn mang theo giọng Italy hét to một tiếng, thuyền nhỏ rẽ nước. Gợn sóng theo sườn thuyền đẩy ra, càng ngày càng xa, càng ngày càng nhẹ, cho đến khi biến mất không thấy nữa. Mái chèo quơ trên mặt nước phát ra tiếng vang thanh thúy, dường như gảy lên bọt nước ở lòng người. Mới vừa chuyển động, làm Hà Tu Ý đột nhiên cảm thấy, đời người chính là phiêu diêu bất