Cốt truyện tiếp theo của phim khảo nghiệm kĩ thuật diễn của Tô Dương, Minh Lỗi.
Nó lộ ra các loại cảm xúc điên cuồng, tàn nhẫn, lãng mạn, bi thương, phẫn nộ, tuyệt vọng.
Đầu lĩnh của hắc bang Long Cốt có một đứa con gái, tên là Dương Phiêu Phiêu, đi theo mẹ lớn lên, cá tính ngây thơ hồn nhiên, nhưng lại chết sớm. Sau đó phim từ từ vạch trần, thì ra, Dương Phiêu Phiêu đã từng là người yêu của "cậu em trai của Cục Công An" Trương Phong. Khi mới quen biết, Dương Phiêu Phiêu cũng không biết rõ bạn trai và cha là đối thủ một mất một còn, thậm chí cha đang làm "kinh doanh" gì đều hoàn toàn không biết gì cả. Trong một đoạn thời gian rất dài, Trương Phong cũng không biết cha cô ở hắc bang, Long Cốt cũng không biết bạn trai cô là cảnh sát. Thẳng đến một ngày, Dương Phiêu Phiêu đã rễ tình đâm sâu, sự thật máu chảy đầm đìa lộ ra ở trước mặt cô. Dương Phiêu Phiêu suy tư nhiều ngày, cuối cùng thông báo cho cha, tạm thời không cần gặp mặt, tỏ vẻ cô sẽ giấu Trương Phong, đính hôn, kết hôn, sinh con, làm một người bình phàm cùng anh ta. Cô không thể hi sinh tình yêu vì kinh doanh của ba, càng không muốn làm ba lâm vào nguy hiểm, nghĩ tới nghĩ lui, chỉ có thể như vậy.
Long Cốt nghe xong gần như điên cuồng. Ông ta không rõ, vì sao Dương Phiêu Phiêu là cốt nhục của ông ta, lại đột nhiên, bị một nam nhân mới gặp mặt đánh cắp trái tim, thậm chí, sau khi biết được quan hệ đối địch, vẫn như cũ lựa chọn người mà mình thống hận nhất —— cảnh sát, hơn nữa nói với mình, tạm thời không cần gặp mặt. Ông ta hận không thể móc trái tim ra cho con gái, con gái lại vô tình như thế.
Dương Phiêu Phiêu vào trước hôn lễ một ngày, thật sự nhịn không được, vẫn gửi bưu kiện, nói cho cha cô, cô sắp làm vợ người, sắp trải qua thời khắc hạnh phúc nhất. Cô còn gửi mấy tấm ảnh ở hôn lễ, hy vọng cha cũng có thể cảm nhận hạnh phúc của cô.
Tám chữ "Sắp trải qua thời khắc hạnh phúc nhất" hung hăng làm Long Cốt đau đớn, giống như một con chó con mèo bị vứt bỏ. Long Cốt kiêu ngạo cả đời, cũng không tha thứ phản bội, huống chi lần này đến từ con gái chính ông ta quan tâm nhất. Long Cốt hiểu rất rõ, đám người vẫn luôn nắm mình không bỏ, làm mình hết sức chật vật, trốn đông trốn tây sẽ tham dự hôn lễ, vì thế, ông ta tìm ra địa chỉ hôn lễ, gửi một bó hoa to, gọi người đưa cho con gái. Con gái nhận được lời chúc phúc của cha thì rất vui vẻ, ôm hoa về hội trường, dọc theo đường đi cũng không có người hoài nghi bó hoa của cô dâu có vấn đề. Đúng lúc hôn lễ kết thúc, cô dâu chú rể chụp ảnh chung với mọi người, thủ hạ của Long Cốt trà trộn vào hội trường phát nổ kíp bom, nổ chết vài cảnh sát. Bởi vì Dương Phiêu Phiêu phát hiện ra thì nhanh chóng xoay người đưa lưng về phía Trương Phong, Trương Phong bị trọng thương, may là không toi mạng. Long Cốt lợi dụng con gái đã "phản bội", một lần diệt trừ vài người đối đầu, trong đó bao gồm đội trưởng Cam Túc hiểu biết ông ta nhất.
Mấy năm sau, Hà Tu Ý đóng vai Tề Kiếm Phi có được một cơ hội tuyệt hảo bắt giữ Long Cốt.
Trương Phong vì tự tay đâm chết kẻ thù, chủ động xin ra trận, muốn đảm nhiệm chức trách quan trọng nhất. Nhưng đến phút cuối cùng, không như mong muốn, khi Trương Phong nhìn thấy Long Cốt, hoàn toàn đánh mất lý trí, giây đầu tiên nhìn thấy Long Cốt đã bại lộ thân phận của mình. Bất luận lúc trước tự nhủ bản thân phải bình tĩnh thế nào, khi tận mắt nhìn thấy hung thủ giết chết vợ mình đứng ở trước mặt, phẫn nộ nháy mắt thổi quét toàn thân Trương Phong, nhiệm vụ của anh ta thất bại trong gang tấc, đồng thời trả giá bằng sinh mệnh tuổi trẻ của mình.
Long Cốt đứng ở giữa vũng máu của Trương Phong, mắt lạnh nhìn Trương Phong đến hơi thở cuối cùng, muốn duỗi chân đạp mặt đối phương, cử động một chút rồi lại thu trở về. Sau khi Trương Phong tắt thở, ông ta nhẹ nhàng nói câu: "Trong khoảnh khắc cậu tử vong, cuối cùng tôi cũng biết, thì ra Phiêu Phiêu được cậu yêu." Trước đây, ông ta vẫn luôn cho rằng, tất cả mục đích của Trương Phong, đó là lợi dụng con gái ngây thơ của ông ta.
Dương Phiêu Phiêu là Trương Tiêu Mậu đóng vai chị dâu Tống Chí trong《Gia tộc》đóng. Trương Tiêu Mậu vẫn là một thân khí chất xuất thần, tuy nhiên Hà Tu Ý rất rõ ràng, cô là người trái tim pha lê—— chỉ cần thấy đánh giá tiêu cực, tỷ như nói xấu, kỹ thuật diễn kém...... sẽ tức điên lên.
Tuy nhiên lần này, Hà Tu Ý rất ngạc nhiên phát hiện, Trương Tiêu Mậu cô......
Không muốn hồng.
Mấy tháng trước, Trương Tiêu Mậu còn tự cho là mình rất cao, cảm thấy mình chỗ nào cũng tốt, không hồng quả thực thiên lý nan dung, không yêu cô đều là tai điếc mắt mù, thần kinh thác loạn. Đối với loại biến hóa này, Hà Tu Ý cảm thấy thực thần kỳ, nhưng Trương Tiêu Mậu trả lời: "Một đoạn thời gian kia, thấy Du tử lui giới, còn có một ít chuyện khác, bỗng nhiên đặc biệt cảm khái, cảm thấy giống như em bây giờ, kiếm chút tiền, đã là khá tốt. Hà tất một hai phải đỏ tía. Vạn nhất một ngày kia lại té từ trời xuống, mỗi người tới dẫm một chân, nhất định sẽ nghĩ 'hà tất lúc trước'. Hơn nữa, ở cái vòng này, nếu đỏ, sẽ có người trong vòng đố kỵ, cũng sẽ có người ngoài vòng nghị luận. Chửi bới và khen, chán ghét và thích giống như hai mặt sinh tử, luôn là kết bạn mà đến. Em nghĩ em ấy à, là người trái tim thủy tinh, không chịu nổi. Gần đây em nhìn đánh giá mức độ hồng ở trên mạng, lại càng hiểu rõ...... Cho dù em hồng, cũng sẽ không vui vẻ. Muốn hồng thì phải có một trái tim đủ vững. Câu ngạn ngữ phương Tây kia nói thế nào nhỉ? Muốn mang vương miện, hà tất phải làm trọng. Em làm không được."
"......" Hà Tu Ý cảm thấy, một cô gái hơn 20 tuổi như Trương Tiêu Mậu, có thể nghĩ đến đây, thật sự là không giống người thường.
Kỳ thật Trương Tiêu Mậu có diện mạo, kỹ thuật diễn đều không tồi. Cô có thể bỗng nhiên nhìn ra, tương lai tâm lý hẳn là sẽ nhẹ nhàng một ít.
Nhìn ra được, Tả Nhiên đối với Trương Tiêu Mậu cũng còn tương đối vừa lòng, nhưng mà, Minh Lỗi không được.
Tính cách Tả Nhiên quá lạnh lùng. Cho dù là phân tích kịch bản với diễn viên, giọng cũng không phập phồng: "Trương Phong thấy kẻ thù giết vợ trước mắt, phẫn nộ như là một quả cầu lửa, tùy thời đều có khả năng bạo liệt. Ánh mắt cậu quá dịu dàng, không phù hợp với giả thiết nhân vật."
Tiểu bạch thỏ Minh Lỗi một mét chín: "Xin lỗi."
"Không sao."
Lại quay một lần, vẫn là dịu dàng. Lần thứ ba lần thứ tư, liên tục NG.
Tả Nhiên đi tới phía trước, diễn một đoạn với Tô Dương. Chỉ một thoáng, cảm xúc của Trương Phong giống như hồng thủy đã lấp đầy sông, đột nhiên tràn qua bờ đê, lao nhanh rít gào, thế không thể đỡ mà phá đổ hết tường vây ngăn chặn nó.
"Tả Nhiên......" Khi Tả Nhiên một lần nữa ngồi trở lại lều, Hà Tu Ý đi vào.
Anh luôn cảm thấy Tả Nhiên tựa hồ là đang bận cái gì, "Chuyện là......"
"???"
Hà Tu Ý thấy Tả Nhiên đã hô "Bắt đầu", lắc lắc đầu, xoay người tay chân nhẹ nhàng mà chuẩn bị rời đi.
Tả Nhiên lại túm được cổ tay Hà Tu Ý. Hà Tu Ý sợ ảnh hưởng hiệu quả âm thanh cũng không dám động, Tả Nhiên liền lần mấy ngón tay đang nắm cổ tay của Hà Tu Ý xuống dưới, tách ra khe hở ở ngón tay Hà Tu Ý cắm vào, cường ngạnh mà cùng anh đan mười ngón tay, lẳng lặng xem hai người diễn ở phim trường. Hà Tu Ý không dám làm động tác mạnh, nhẹ nhàng tránh thoát hai cái, không tránh được. Tay hai người nắm bị cái bàn che, không ai có thể thấy.
"Cut," Tả Nhiên nói, "Vẫn không được."
"Ha hả," Tô Dương nhếch khóe miệng, "Tiên sinh không tai tiếng hiền lành, chưa từng có bạn gái đúng không? Không thể thể hiện ra tình cảm với đối phương?"
Minh Lỗi hỏi một đằng trả lời một nẻo nói: "Bởi vì đối tượng phẫn nộ là cậu."
Tô Dương vĩnh viễn một bộ hoa hoa công tử, phong lưu phóng khoáng: "Ngày khác mượn mấy cái bạn gái cho anh, cup E được không?"
Minh Lỗi tươi cười văn nhã: "E lớn chừng