Tả Nhiên vô cùng lười biếng, tiệc mừng đặt ở nhà hàng mà hồi đóng máy《Gia tộc》đã tổ chức —— nghe nói là Chu Lân yêu nhất, có rượu vang đỏ không biết từ năm nào.
Trước khi tham gia tiệc mừng, Tả Nhiên đến phòng trọ của Hà Tu Ý đón anh. Lúc Hà Tu Ý mở cửa thì đang mặc áo sơ mi trắng, một bên cài cúc một bên mở cửa, còn có mấy cúc áo chưa cài, áo sơ mi lỏng lẻo dán ở trên người anh, lộ ra một chút eo mảnh khảnh trắng trẻo. Quần nhưng thật ra đã mặc xong, bọc lấy hai chân dài, dây lưng đoan đoan chính chính, có một cái cúc kim loại tinh xảo.
"Đến rồi à?" Hà Tu Ý hỏi.
Tả Nhiên gật đầu.
"Chờ một lát chờ một lát." Hà Tu Ý nói, "Em ăn mấy cái bánh quy đã. Những tiệc đóng máy, tiệc mừng...... Đều là đến đã bắt đầu uống, dạ dày không có gì sẽ dễ say khướt." Giống tiệc đóng máy, đoàn phim trước tiên là ở ngoài uống champagne, rồi sau đó đi vào bên trong uống rượu vang đỏ thậm chí rượu trắng, ăn cơm cũng không quan trọng. Lần trước bụng rỗng, kết quả uống quá nhiều bắn lên mặt Tả Nhiên, thập phần đáng sợ, lúc này Hà Tu Ý muốn tỉnh táo.
Ngữ khí của Tả Nhiên ôn nhu: "Đừng để trễ giờ."
"Em biết. Aiz, đầu không được tốt, vừa nãy hẳn là phải nhét mấy miếng bánh quy." Lúc Tả Nhiên tới là bốn giờ năm mươi phút, trên đường ước chừng một giờ, bình thường có thể đến trước mười phút —— vừa không khẩn trương đến ngồi chưa ấm chỗ, cũng sẽ không rời rạc đến ăn không ngồi rồi. Kế hoạch ban đầu là Tả Nhiên gõ cửa anh liền đi, cũng không có thời gian để đối phương chờ.
Nói xong, Hà Tu Ý đi tới bàn cơm nhỏ trong phòng ăn, cầm lấy một túi bánh quy, lại vặn ra một chai nước khoáng, một tay cầm ăn, một tay cầm uống, hai bên cùng nhau nhét vào miệng. Anh không quản vạt áo sơ mi, trong lòng nghĩ: Ăn xong, từ nhà ăn tới cửa có thể lung tung sửa soạn lại quần áo. Hai người để dư lại mười phút, hẳn là còn đủ ăn một chút gì —— tranh thủ một hai phút thu phục. Anh không muốn ở trong xe ăn ăn uống uống, một là lo lắng bị người chụp, hai là soi gương không tiện, ba là, cái xe mới ra năm 2016 của Tả Nhiên kia, Liễu Dương Đình nói có thể ở trong top ba của xe tốt, rải một ghế toàn bột bánh quy cũng không tốt lắm.
Tả Nhiên đổi giày đi đến sau Hà Tu Ý: "Chậm một chút, không vội, nhai cho kĩ."
"Trên đường đi nhanh không?"
"Không." Tả Nhiên nói, "Em ở trên xe, nhanh cái gì mà nhanh. Đối với người thường, ngồi xe là việc nguy hiểm nhất đời này. À, còn có sinh con, nhưng mà em lại không thể sinh con cho chúng ta." Tỷ lệ đều là một trên vạn phần, không cao, nhưng mà không nên sơ sẩy, nếu không thì có khả năng trở thành một phần đó.
"......" Nói cái gì thế......? Thôi, không hơi đâu nói lại Tả Nhiên.
Tả Nhiên lại nói: "Muộn cũng không có việc gì, để các phóng viên chờ."
"Vậy cũng không tốt —— lập tức ăn xong, tới kịp, sẽ không đến trễ."
Tả Nhiên không lên tiếng quấy rầy nữa, chỉ là đứng ở sau lưng Hà Tu Ý, đôi tay vòng qua eo nhỏ của Hà Tu Ý, thò qua trước người anh, từng nút từng nút, đóng hết cúc áo. Tiếp theo, Tả Nhiên lại nhu thuận cởi bỏ dây lưng của đối phương, giúp Hà Tu Ý đưa vạt áo sơ mi thực cẩn thận mà nhét vào quần tây.
"......!!!" Hà Tu Ý chỉ cảm thấy một cỗ điện lưu từ hạ - thân thẳng nhảy đến đại não, cả người đều tê rần, "Tả...... Tả Nhiên?" Bộ vị nào đó giống như vô ý bị đụng tới, lại giống như không có, Hà Tu Ý cũng không quá rõ ràng.
Tả Nhiên lại bình tĩnh nói: "Giúp em tiết kiệm thời gian —— ăn từ từ. Quần áo mặc chỉnh tề, không cần vội vội vàng vàng." Ngữ điệu giống như đang nói thời tiết.
"......"
Vì không để áo sơ mi cao cấp nhăn, tay phải Tả Nhiên còn ở trong quần tây của Hà Tu Ý dùng sức xả thẳng vạt áo, hơn nữa dùng bàn tay ấm áp vuốt phẳng từng chỗ. Bàn tay hắn kề sát bụng nhỏ, hông , bắp đùi, eo sườn của Hà Tu Ý, đầu ngón tay dọc theo vạt áo sơ mi từ từ hạ xuống, thong thả mà lại dùng sức mà vuốt, ngay cả góc áo đều cẩn thận mà chăm chút. Phía sau áo sơ mi cũng như vậy. Tay phải Tả Nhiên theo sau eo Hà Tu Ý luồn vào quần tây của đối phương, dọc theo mông thập phần co giãn của anh, cũng xả thẳng, vuốt phẳng vải dệt, một tấc đều không buông tha, cuối cùng rút tay phải ra, nửa ôm Hà Tu Ý, "cách" mà một tiếng cài dây quần, lại lôi vạt áo sơ mi bên hông Hà Tu Ý lôi ra một chút, sửa sang lại, làm nó trở nên đẹp.
Cuối cùng, Tả Nhiên lại dùng ngữ khí nghiêm trang nói: "Xong."
Hà Tu Ý mặt đỏ như tôm luộc. Anh cảm thấy rất kỳ quái. Không liên quan đến Tả Nhiên, anh đều đạm nhiên đối mặt, không quá quan tâm, chỉ khi nhìn thấy ai có khó khăn thì giúp đỡ, hoặc là khi bị bắt nạt thì tàn nhẫn khi đánh trả. Nhưng mà...... Tả Nhiên hơi chút trêu chọc, anh liền mặt đỏ tim đập, rất giống một học sinh tuổi dậy thì, chịu đủ dục vọng tra tấn, luôn có một loại xao động không cùng tuổi.
Cuối cùng một ngụm bánh quy cùng nước khoáng, Hà Tu Ý tính to: Ăn sáu miếng bánh quy, hình như không đủ, vì thế lại nắm một cái bánh sơn tra lên nhai —— nhà ăn Chu sản xuất yêu thích cũng không tệ lắm, dùng bánh sơn tra lót lót bụng, thuận tiện khai vị, khá tốt. Mỗi lần tiệc đóng máy, tiệc mừng, người khác đều không ăn mấy, chỉ là uống rượu cùng với đàm tiếu, vừa lúc để anh ăn uống thỏa thích.
Làm xong này đó, Hà Tu Ý liền vội vội vàng vàng dài chân đi đường: "Được rồi, nhanh xuất phát. Đừng đến muộn."
"Ừ." Tả Nhiên gấp tờ giấy ăn, một tay nắm mặt Hà Tu Ý, một tay chà lau bên miệng anh, "Hai bên khóe miệng đều là bột bánh quy."
"Ồ." Hà Tu Ý ngẩng đầu nhìn chăm chú vào mình trong mắt Tả Nhiên. Ánh mắt Tả Nhiên chuyên chú, giống như đang xem hi thế trân bảo, trong con mắt đạm sắc tất cả đều là bóng dáng của mình.
Hà Tu Ý hỏi: "Tả Nhiên......?" Hình như không đúng chỗ nào.
"......" Tả Nhiên thở dài, đột nhiên ôm Hà Tu Ý vào trong ngực mình, "Vừa rồi...... Giúp em sửa sang lại, em lại thật sự vẫn không động."
"A?" Hà Tu Ý ngốc, "Động? Vì sao lại động? Có cái gì để động?"
"Không có việc gì," Tả Nhiên lắc lắc đầu, ôm chặt Hà Tu Ý, cằm cọ cọ ở đỉnh đầu anh, "Chỉ là có khi vẫn như cũ không thể tin được, em thật là của anh, luôn là hoài nghi mình lại đang nằm mơ."
Hà Tu Ý cũng ôm lấy eo Tả Nhiên: "Anh thật là...... Tả Nhiên, cảnh trong mơ rất ngắn, hiện thực rất dài. Em vẫn luôn bên anh. Nếu cả đời đều không tỉnh lại, nhất định chính là thật." Đôi khi, Hà Tu Ý cũng cảm thấy hình như là ở trong mộng —— Tả Nhiên kia, nam thần của vô số người, lại đối với mình...... Khăng khăng một mực mà tốt. Làm anh nhịn không được nghĩ: Trên thế giới thật sự có người may mắn như vậy sao? Hơn nữa, còn là mình? Anh có tài đức gì đâu, có thể có được Tả Nhiên? Từ hai mươi mấy tuổi mất đi mẹ, không xu dính túi chỉ có thiếu nợ, giờ có Tả Nhiên làm người yêu, hay là diễn viên chính của《Gia tộc》,《Vạn dặm long sa》, thay đổi rất nhanh, không giống chuyện đời. Tuy rằng Hà Tu Ý cũng rõ ràng, nhân sinh đích xác cũng như nước cuốn, bị "vận mệnh" thúc đẩy, khi thì ở sóng cả, khi thì ở đáy nước, nhưng là lúc trước đã xui xẻo nhiều năm, đối với biến hóa vẫn là khó có thể tin. Đại khái, Tả Nhiên, thật là một cái chìa khóa nhân sinh của anh —— ngoài cửa đen tối vô cùng, bên trong cánh cửa quang mang vạn trượng.
Vài giây sau, Hà Tu Ý thẳng eo, nói với Tả Nhiên: "Phải xuất phát rồi."
"Ừ."
......
Tiệc mừng cũng là kiểu cũ: cắt bánh kem, uống champagne, tiếp thu phỏng vấn của phóng viên.
Đối với vấn đề có vừa lòng với doanh thu hay không, Tả Nhiên giảng thập phần "cao ngạo": "Đương nhiên. Cảm ơn mọi người thích 《Vạn dặm long sa》, cũng có thể đề cử càng nhiều bạn bè xem."
Mà đối với "Có đoán trước con số phòng vé này hay không", Tả Nhiên lại nói: "Kỳ thật là tính đến. Tôi còn đánh cược với Hà Tu Ý, có thể quá 1.5 tỉ không, tôi đoán có thể, em ấy đoán không thể." Phóng viên tò mò hỏi: "Tiền cược thế nào vậy?" Tả Nhiên cười cười không đáp —— hắn đương nhiên không thể nói, bởi vì