"Buồn ngủ rồi.
" Thất Tịch vẫn là đem rượu nhét vào trên người nàng, sờ đến tay của nàng, lạnh lẽo như huyền thiết, nàng bất đắc dĩ nói: "Trên người ngươi càng ngày càng lạnh rồi.
"
"Ta có huyết ngọc hộ thân, có cái gì có thể lo lắng, ta đến chỗ a nương xem thử.
" Mục Tương Lạc vẫy xuống tay của Thất Tịch, vươn mình rơi trên mặt đất, trong điện có cung nhân giữ đêm, nàng nhẹ nhàng đi qua, vung tay ra hiệu cung nhân đi ra ngoài.
Đi tới trước giường, xốc lên màn tơ, nhìn mặt ngủ của Y Thượng Vân, thấp giọng kêu: "A nương, a nương.
"
Kêu hai tiếng Y Thượng Vân thì mở mắt ra, hơi mê man, cho rằng nàng có chuyện quan trọng, thì chống người ngồi dậy, ai biết Mục Tương Lạc không biết xấu hổ mở miệng: "A nương, ta có thể ngủ nơi này không?"
Vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo (không có chuyện gì mà tự dưng đối xử tốt, không phải kẻ gian cũng là trộm).
Y Thượng Vân không đáp, từ chối: "Về tẩm điện của bản thân ngươi.
"
Cô từ chối, không có nghĩa là Mục Tương Lạc sẽ tán đồng, nàng cười trộm, nửa quỳ ở trước giường, đem tay lạnh lẽo luồn vào dưới chăn, nắm lấy tay nóng hổi của Y Thượng Vân, cười nói: "A nương, ngươi cam lòng đuổi ta đi sao?"
Y Thượng Vân ở trên giường nhỏ nằm hồi lâu, thân thể đều là nóng, đột ngột tay đụng tới tay lạnh lẽo, kích đến rùng mình, nhịn xuống mới không đem tay thu hồi lại, hỏi ngược lại Mục Tương Lạc: "Ngươi từ đâu tới đây?"
Ánh mắt Mục Tương Lạc vô tội, con mắt nhẹ nhàng, ngẩng lên đầu, "Phía trên tẩm điện của A nương, Thất Tịch đang uống rượu đó, ta biết ngài một mình vô vị, thì trở lại ở cùng ngài, chớ đuổi ta đi, được không?"
Y Thượng Vân nghẹn họng, cô có thể từ chối sao?
Cô thật lâu không có đáp lại, Mục Tương Lạc coi là cô tán đồng rồi, cởi áo ngoài liền chui vào dưới chăn, nhiệt khí tập kích người, nàng bị Thất Tịch nhắc nhở, mới nghĩ tới đến chen chúc với cô, trên người bệ hạ đều là nóng, rất là thoải mái.
Ý buồn ngủ cuối cùng của Y Thượng Vân cũng bị nàng làm rối lên, nhịn một chút, chính mình di chuyển về phía trong, chính mình đích thân lấy xuống trâm ngọc trên đầu nàng, không rõ nói: "Tối nay tại sao nhớ tới qua đây rồi?"
"Bên ngoài lạnh đến lợi hại, vừa lúc ta gần ngài, liền đến rồi.
" Nàng men theo nguồn nhiệt, hơi di chuyển về phía trong, vừa lúc đụng tới cánh tay của Y Thượng Vân, nàng dừng lại, lại di chuyển về phía ngoài.
Y Thượng Vân nắm lấy cánh tay của nàng, xem thường nói: "Muốn lên giường chính là ngươi, cách xa ta cũng là ngươi, ngươi muốn làm cái gì?"
"Ta không thể chen đến ngài, tự nhiên thì cách xa chút, ngươi bóp ta có chút đau rồi, ngài, ngài buông tay, a nương, thật sự đau.
" Mục Tương Lạc bị cô nắm cổ tay, nhất thời đổi khách làm chủ, nàng hối hận đã tới.
Y Thượng Vân vừa rồi sờ đến trên người nàng đều là lạnh, nắm cổ tay của nàng, thuận thế bắt mạch, cô đối với y thuật cũng là lờ mờ, mạch tượng của Mục Tương Lạc so với người thường đều là kỳ quái, cô nhìn không ra lý lẽ gì, phẫn nộ buông ra.
Cô buông tay ra, Mục Tương Lạc mới phát giác được không đúng chỗ nào, kỳ quái nói: "A nương, bệnh chính là ngươi, tại sao ngươi bắt mạch cho ta, phải là ta bắt mạch cho ngươi mới đúng.
"
"Nói khoác không biết ngượng.
" Y Thượng Vân lạnh lùng trào phúng một câu.
"Như thế nào chính là nói khoác không biết ngượng?" Mục Tương Lạc mở to mắt to, ánh mắt trong trẻo, mang theo tràn đầy không rõ.
Y Thượng Vân nhìn nàng một cái, nhớ tới ở ngoài kinh đô khi lần đầu gặp gỡ nàng, cũng là vẻ mặt như vậy, nhìn như vô tội, kì thực cực kì giảo hoạt, cô lựa chọn không tranh chấp cùng nàng, chỉ nói: "Không còn sớm sủa, nên nghỉ ngơi rồi.
"
"Ta thấy a nương tỉnh rồi, chi bằng chúng ta tán gẫu? Coi như là giao thừa canh đêm?" Mục Tương Lạc nghiêng người mà nằm, tay chống lấy đầu, có tư thế tâm tình rất lớn.
Nàng muốn đàm luận, Y Thượng Vân lại không muốn nói tiếp, sau khi nằm xuống, thì nhắm mắt lại.
Mục Tương Lạc lăn qua lộn lại, ngủ không được, cuối cùng nắm lấy tay của cô, thấp giọng nói: "A nương hôm nay giao thừa, không nên ngủ sớm như vậy.
"
Tay của nàng vẫn cứ lạnh lẽo, Y Thượng Vân nắm về tay của nàng, mặt mày mềm xuống, kì lạ nói: "Trên người ngươi làm sao vẫn là lạnh?"
"Vừa rồi ta đã nói rồi, gió lạnh thổi nhiều rồi.
" Mục Tương Lạc giãy dụa, muốn đem tay của mình thu hồi lại, bị cô nắm, cảm thấy là lạ.
Nàng động, cũng không đại biểu Y Thượng Vân sẽ buông ra, ngược lại đem tay của nàng nắm chặt, Mục Tương Lạc lo lắng, nói: "Cái đó, ngài buông ra, có chút đau, ta sai rồi, đêm nay không nên tới quấy nhiễu ngài, ta cút về tẩm điện của mình.
"
Lời còn chưa dứt, một cỗ linh lực tràn vào trong cơ thể chính mình, nàng cả kinh đến không xong, vội từ chối: "A nương.
.
"
Y Thượng Vân không để ý tới, lúc này, Mục Tương Lạc từ chối không được, vừa động, sẽ thương tổn đến cô, chỉ đành tiếp thu linh lực của cô.
Giây lát sau, tay của Mục Tương Lạc nóng lên, Y Thượng Vân thu hồi tay nắm chặt nàng, quay ngươi qua, không cần để ý tới nàng, vừa rồi chỉ là lấy linh lực đi ôn dưỡng thân thể của nàng, vẫn chưa hao tổn quá nhiều.
Trước giờ như vậy, lòng Mục Tương Lạc vẫn là bất định, thấy bệ hạ quay người qua, nàng liền nghĩ có cần đòi lại một chút, người ta vừa rồi tốt xấu gì giúp chính mình, nàng do dự chút, liền cảm thấy buồn ngủ.
Có lẽ là vì vừa rồi linh lực dẫn đến, nàng dần dần nhắm mắt lại, trước khi ngủ quên đi buông ra tay nắm lấy góc áo Y Thượng Vân.
Sau khi nàng ngủ, trong điện chớp mắt thì yên tĩnh lại, làm cho bóng đêm yên tĩnh yên lòng.
Nghe được tiếng hít thở nhợt nhạt, Y Thượng Vân xoay người lại, lúc này mới ý thức được nàng siết chặt ống tay áo của mình, làm sao cũng bẻ không ra tay của nàng.
Y Thượng Vân không dễ dùng quá mạnh, chỉ đành tùy nàng.
Cô thở dài vài tiếng, Thất Tịch đi tới, tìm Mục Tương Lạc khắp không thấy, suy đoán nàng chen lên giường của bệ hạ, quả nhiên, vừa vào điện, thì nhận ra được khí tức của nàng, rất nhạt rất nhạt.
Hai người tách ra không đến nữa canh giờ, A Lạc càng ngủ thiếp đi, nàng nghi ngờ nhìn phía bệ hạ, chỉ có bệ hạ xài chuyện xấu, A Lạc mới có thể ngủ đến nhanh như vậy.
Y Thượng Vân không có đáp lại, chỉ ôn nhu nói: "Không còn sớm sủa, ngươi về nghỉ ngơi trước đi.
"
Thất Tịch lui xuống, đi được hai bước, lại quay lại, nhìn người ngủ say trên giường, theo bản năng hỏi: "Bệ hạ, có cần đưa nàng về tẩm điện không?"
Vẻ mặt Y Thượng Vân nhàn nhạt: "Không cần, để nàng ngủ ở chỗ này.
"
"Được.
" Thất Tịch cười cười, luôn cảm thấy tiểu hồ ly làm sao cũng không đấu lại lão hồ ly.
* * *
Ngày đầu năm này, Mục Dạ chạy trốn không thấy bóng dáng, lúc sáng sớm lại đây, thấy bệ hạ chưa tỉnh, để lại câu nói liền chạy.
Y Thượng Vân chẳng muốn quản hắn, dặn dò cung nhân đi theo hắn.
Mục Tương Lạc ngủ đến sâu, hừng đông cũng không có tỉnh, tẩm cung yên tĩnh không người đi làm phiền nàng.
Lúc sáng sớm, sau khi Y Thượng Vân thức dậy, nhìn thấy bản đồ lãnh thổ quốc gia của ba nước, qua tết cần có một phen tranh tài, Bắc Chu