Tiêu An Ninh nhận thức đối với Tần Thượng Minh, đơn giản là giỏi về tiểu nhân tâm kế, nhưng hắn lớn lên vô cùng tốt, phong thái tuấn tú, phiêu dật trong sáng.
Khi đó trưởng công chúa Mục Thanh Ngọc xa xa nhìn một chút thì vì đó động tâm.
Hoàng gia công chúa nhìn người, lấy tướng mạo làm đầu, yêu chính là cái túi da này.
Tần Thượng Minh không có khước từ, lại càng không từng nói rõ trong nhà đã có vợ.
Cứ như vậy, chọn ngày tốt, nhà trời gả nữ.
Những năm này, tuy có sự giúp đỡ của trưởng công chúa, chính hắn cũng có tài năng, tâm trí thâm trầm, quen suy đoán lòng người, ở trên triều đường như cá bơi lội, như trên triều đình mà nói, hắn chính là rường cột nước nhà, binh bộ nếu như không có hắn tọa trấn, thì sẽ như bãi cát lỏng lẻo.
Mà hắn là tư mã tuần thành, trong tay nắm binh quyền, đây là để người không thể khinh thường.
Chính vì như thế, Tiêu An Ninh cảm thấy hắn điều binh đi Thiên Thủy Quan, mới sẽ không làm người phát hiện, người trong tay hắn đều là tinh nhuệ, hợp lực loại trừ đại công chúa, cũng không phải là việc khó.
Ôn Tịnh làm việc nhạy bén, không biết dùng cách gì, đem luồng gió kia thổi đến phủ trưởng công chúa, vốn là khi trưởng công chúa tức hóa quá giận muốn đi tìm Mạc Cửu Diên, tiểu quận vương Tần Mặc Dật không đủ sức xoay chuyển đất trời, chết ở bên trong phủ.
Trong lúc nhất thời, trưởng công chúa bám vào Tuyên vương phủ không tha, càng ở trước mặt bệ hạ tuyên bố, Mạc Cửu Diên tính tình hồ mị (dụ dỗ, quyến rũ), quen trêu hoa ghẹo nguyệt, gieo vạ con trai của nàng.
Về công, Mạc Cửu Diên là cận thần thiên tử, quan cao hiển hách; Về tư, nàng là đệ tử nhiều năm của bệ hạ, nàng là phượng hoàng thứ hai của Bắc Chu, huyết thống cao quý.
Lời đồn mà thôi, trưởng công chúa khổ nỗi không có chứng cứ, chỉ đành đem thù hận tang thương mất con đặt ở trên người Tuyên vương, phân tranh giữa hoàng tộc Mục gia, để bách tính xem náo nhiệt rất lâu.
Mặc kệ thế nào, Tuyên tiểu vương gia tóm lại đánh chết người, đây là chuyện tất cả mọi người có thể thấy, có chối cũng không chối được.
Hình Bộ cùng Đại Lý Tự cùng nhau thẩm lý án này, đem Tuyên tiểu vương gia bắt vào thiên lao.
Tuyên vương gấp đến độ như con kiến trên chảo nóng, giết người đền mạng, nhưng hắn chỉ có một nhi tử, chỉ đành ỷ vào thân phận thúc phụ của mình đi cầu bệ hạ.
Quốc pháp phía trước, Y Thượng Vân muốn bao che cũng không có cách, huống chi trưởng công chúa ngày ngày nhìn chằm chằm Hình Bộ tra án, trình lên đều là bằng chứng, không hề kẽ hở một việc.
Bệ hạ từ trước đến giờ mặc kệ việc của Mục gia, việc này lại liên lụy đến Mạc Cửu Diên, hai nhà mọi người hận thấu người này, liền dồn dập đem cầu viện hướng về phía nhị điện hạ Mục Dạ, nhưng đáng tiếc hắn bị người chặn ở cửa vương phủ.
Hình Bộ đem chứng cứ án kiện trình thiên tử, liền không hề quản lý việc này, Ôn Ngọc có được nhàn rỗi, liền bắt được con gái yêu thích chạy tán loạn khắp nơi, kiểm tra pháp thuật của nàng.
Ôn Tịnh thuận thế đem quyển mật lục Thái Nhất Môn của Tiêu An Ninh viết giao cho nàng, nói dối xưng là mình ở ngoài tìm tòi có được.
Phạm nhân trong tay Ôn Ngọc kêu oan uổng, chỉ sợ gặp nhiều người hơn con gái từng thấy, Ôn Tịnh luôn thỉnh thoảng lấy ánh mắt thăm dò nàng, liền hiểu việc này tất có kì lạ.
Mở ra mật lục, phía trên viết đều là liên quan pháp thuật cùng trận hình khi mộng du Vong Xuyên cần dùng, còn có tỉ mỉ ghi chép người Thái Nhất Môn mộng du Vong Xuyên, trang giấy của quyển sách này mới tinh, vết mực như mới, nhất định là gần đây viết mà thành.
Là quyển sách hay, thì như tự viết cho bệ hạ.
Nàng đem sách gác lại ở trên bàn sách, ánh mắt lạnh lùng nhìn Ôn Tịnh, "Thành thật khai báo, sách này đến từ nơi nào, đừng ép ta động thủ a."
Nghe được hai chữ động thủ, dọa đến Ôn Tịnh bung giò muốn chạy, nhưng hai cái chân lại không nghe sai khiến, nàng cười đùa nói: "Ngài vì sao không tin ta, khi nào ta đã lừa gạt ngài, trên sạp hàng mua được, ta cũng không biết chủ sạp có được ở nơi nào."
Trên mặt Ôn Ngọc không chút biến sắc, nhẹ nhàng đi tới đóng cửa lại, đem cửa cài then, xoay người lại nhìn nàng, "Bệ hạ so với ngươi càng có quyền thế, cũng không tra được những thứ đồ này, ngươi làm sao tra được?"
Một ít nội dung là Tiêu An Ninh ép Phong Đường nói ra được, lấy gà quay lừa gạt có được, vốn không có thư tịch ghi chép, chỉ có ở trong đầu Phong Đường tìm kiếm.
Những câu nói này đương nhiên nói cho mẫu thân biết, nếu không a Lạc tiết lộ thân phận, tội lỗi của nàng thì quá lớn rồi.
Ôn Ngọc không nói lời nào, ánh mắt bình tĩnh mà nhìn đứa bé này, xem xét kĩ nàng, cho nàng cơ hội nói rõ chuyện này.
Thái Nhất Môn là cấm kỵ của Bắc Chu, nếu không có bảng đồ pháp trận bệ hạ cần mộng du Vong Xuyên, cũng sẽ không để người đi bí mật tìm kiếm.
Năm đó ở dưới cửa thành, Minh đế đào hầm thiêu hủy lượng lớn thư tịch, gọi là yêu sách, mê hoặc bách tính, đầu độc lòng người, đạo trời không tha tồn tại trên đời.
Đốt mấy ngày mới thiêu đến sạch sẽ, than tro nơi đó bị chôn lấp trên đất, lúc này phía dưới như đào sâu, không chắc còn có thể thấy được những dấu vết từng đốt cháy kia.
Đồ vật cả tòa Bình Dương thành tìm khắp không ra, xuất hiện ở trong tay Ôn Tịnh, sao không để cho nàng khiếp sợ.
Nhìn vẻ mặt lạnh lùng của mẫu thân, Ôn Tịnh biết mình đã gây họa, bị A Lạc lừa thảm rồi..
Nàng mím mím khóe môi, chua xót không nói hết, vẫn cứ nói: "Mẫu thân, để ta giải thích như thế nào cùng ngài, nếu không đem người bán sách kia gọi đến giải thích với ngài?"
"Giải thích thì không cần, nội dung trên sách đều là mới viết, chữ viết của ngươi ta rất quen thuộc, tuyệt đối không phải xuất từ tay ngươi, nói đi, đến cùng làm thế nào có được."
Ôn Ngọc nói xong câu đó, mới để cho Ôn Tịnh nhận ra được vấn đề chỗ ở, nàng gãi gãi tóc, nếu như không giải thích hợp lý nữa, mẫu thân thật sự phải động thủ rồi, cụp mắt nghĩ đến giây lát, vẫn là tìm không được lý do thích hợp.
Khi nàng ngẩng đầu đi nhìn, không biết mẫu thân từ đâu tìm được một cái roi, dọa đến nàng lui về phía sau mấy bước, vội hỏi: