Chủ điện Trung Cung tên Trường Sinh Điện, tu sửa đến to lớn hùng vĩ, cực hạn suy nghĩ độc đáo, xa hoa tự nhiên không cần nói.
Tiêu An Ninh đối với Trường Sinh Điện cũng không xa lạ, thời trẻ con cũng là khách quen, sau khi nàng tiến vào, thoáng nhìn mấy lần, liền lui ra ngoài.
Cung nhân truyền lời đã trở về, nhìn thấy nàng ra ngoài, cười tủm tỉm chào đón, "Bệ hạ nói tất cả nghe ngài."
Bệ hạ sủng nịch tam điện hạ, đã không phải bí mật, nhiều năm như vậy, người của Trung Cung đều biết, trong lúc nhất thời cũng không dám thất lễ vị hoàng tự nhiều năm mới về này.
Tiêu An Ninh đi mấy bước, thấy được cung nhân mênh mông phía sau, chợt cảm thấy phiền chán, lạnh lùng nói: "Lui xuống, chớ theo ta."
Trung Cung diện tích rộng lớn, nàng đi được nửa khắc thời gian, đi ngang qua núi giả trùng điệp, mới đi đến tẩm cung khi còn bé chính mình ở lại.
Trong viện hoa cỏ vẫn như cũ, cây anh đào trước điện kia không còn rồi, ước chừng dời đi Tử Thần điện rồi, nàng đứng ở nơi đó, ngửa đầu nhìn chuông đồng nơi của mái hiên nhô ra, gió qua thổi vang vọng đinh đang, nàng cười cười.
Nơi đây không người, nghĩ đến không được bệ hạ dặn dò, là không cho phép bất cứ người nào tiến vào.
Nàng tuổi tác nhỏ nhất, Minh đế cũng không nỡ nàng một thân một mình ở cung điện lạnh lẽo khác, liền ở Trung Cung diện xây một thiền điện cho nàng.
Bản thân nàng đẩy cửa ra, ngày đông lạnh, thảm trải nền lát dày nặng.
Tẩm điện này trang trí khi nàng đi, rõ ràng là giống như đúc, nhiều năm qua, càng chưa từng thay đổi.
Tẩm điện lấy bức bình phong chắn, trong ngoài hai phòng, nàng đứng bên ngoài phòng, nhìn bàn, mi tâm hơi động, chậm rãi đi tới, trên bàn bày mấy tấm đại tự khi nhỏ viết, xiêu xiêu vẹo vẹo, khó có thể vào mắt.
Tiêu An Ninh nhìn, mở to hai mắt, tràn đầy chột dạ, lúc đó lòng chơi rất nặng, bệ hạ dạy nàng không tính nghiêm ngặt, chỉ cần đem trang giấy viết đầy thì được, cho dù nàng vẽ con rùa khắp, cô cũng sẽ không thấy giận.
Thế nhưng nàng sẽ không thật sự đi vẽ con rùa, tùy ý qua loa qua đi thì được, nhưng mà khi những tờ giấy này quá khếch đại đều giao cho bệ hạ.
Không nghĩ tới cô vậy mà từng cái thu gom, ở sau khi nàng đi, lại để lại nơi này.
Trên bàn rất sạch sẽ, không thấy bụi bặm, xem ra ngày ngày có người quét dọn, nơi này xếp đặt có tới trăm tờ, nàng từng cái đều nhìn, thực sự khó có thể đập vào mắt, liền dùng thước chặn giấy đè lên trả về chỗ cũ.
Nàng đi đến phía trong phòng, đứng ở trước tấm bình phong, phía trên vẽ chính là hoa anh đào ngày xuân, biển hoa như mặt trời, nàng chăm chú nhìn thêm, mới đi đến trong phòng, cảm thấy không chỗ có thể ngồi, liền muốn đi trên giường nhỏ nghỉ ngơi, lại sợ quấy rầy sự hài hòa cả phòng.
Thảm trải nền êm dày, nàng liền thuận thế nằm trên đất, cũng không cảm thấy trên đất lạnh, nhìn xà ngang tẩm điện, nàng rất ít sẽ có thời điểm an lòng như vậy, muốn khép lại mắt mà ngủ, bên tai truyền đến thanh âm của cung nhân hành lễ, nàng vội ngồi dậy, một người từ từ đi tới.
Khí tức tới gần nàng đổi ngồi thành quỳ, ngửa đầu nhìn người đến, kì lạ nói: "Bệ hạ lúc này tại sao cũng tới?"
"Nghĩ tới một chuyện chưa làm, liền đi qua, ngày gần đây cắn lại của ngươi có từng phát tác không?" Giữa hai lông mày Y Thượng Vân có thêm tia khí tức lành lạnh, màu ngươi như đầm nước thấm màu mực đen đặc của đêm khuya, sâu thẳm nhẵn nhụi.
"Chưa từng, cẩn thận tính toán đã có hai tháng chưa từng phát tác, cũng là kỳ quái." Nói xong, Tiêu An Ninh hiện ra mê hoặc nhưng dần dần làm như nghĩ thông suốt, nói "Là bệ hạ áp chế?"
"Ừm, linh hồ dạy trẫm, nhưng mà chỉ là phương pháp tạm thời, không phải kế hoạch lâu dài." Y Thượng Vân thấy nàng khí tức vững vàng, cũng không cấm kỵ, chỉ giơ tay, ở nơi Linh Đài chậm rãi truyền vào linh lực, kinh mạch tổn thương, cô đã hiểu, nhưng mà cô vẫn cứ tra đến rất cẩn thận, cũng không như đế vương mạnh mẽ vang dội của sáng nay.
Sau khi xác nhận không việc gì, cô vừa giương mắt, ánh mắt lành lạnh để trong lòng Tiêu An Ninh bất an, cô trào phúng nói: "Lần trước là ngươi say rượu không tỉnh táo, lúc này thanh tỉnh, vậy mà yên lòng để ta đi thăm dò, không sợ ta phế bỏ linh lực của ngươi?"
Rõ ràng là lời đùa, lại cả kinh Tiêu An Ninh mồ hôi lạnh một thân, run sợ đến lợi hại, nàng ở trước mặt Y Thượng Vân thật muốn phản kháng, huyết thống mẹ con, nhân luân lẽ thường, chủ định là nàng không nên tùy ý làm càn, nhưng nếu thật muốn phế linh lực của nàng, nàng cũng sẽ không ngồi chờ chết.
Nhưng mà chênh lệch cảnh giới, cũng như một trời một vực, nàng chống lại nữa cũng không làm được chuyện gì, kích lên tinh thần, kéo ống tay áo của bệ hạ, nhẹ nhàng nói: "Ta chưa phạm sai lầm lớn, vì sao phải phế linh lực của ta?"
Y Thượng Vân nửa cúi người xuống, bóp lên cằm của nàng, chạm đến sóng lớn sợ hãi không thôi trong mắt nàng, lạnh lùng nói: "Vào Thái Nhất Môn không phải sai lầm lớn? Mười mấy năm không về không phải sai lầm lớn? Tự vào Vong Xuyên không phải sai lầm lớn?"
Tiêu An Ninh bị ép ngửa đầu, chỉ cảm thấy một luồng áp lực như Thái Sơn áp đỉnh kéo tới phía nàng, lại ở trong nháy mắt thối lui, đặc biệt bá đạo.
Nàng lấy lại bình tĩnh, xoa xoa cằm bị nắm đau của mình, mang tính lựa chọn trầm mặc.
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Nàng không muốn giải thích, Y Thượng Vân cũng không muốn hỏi nàng, trong điện phần nhiều là đồ dùng thời trẻ con của Mục Tương Lạc, cô vẫn lưu giữ đến nay, sau khi cô nhìn quét bốn phía, thuận tay đem roi mây bên trong góc hút vào trong tay, cúi mắt nhìn người quỳ thẳng tắp dưới chân.
Tiêu An Ninh không ngốc, vội bò dậy lui về phía sau, màu ngươi óng ánh, vội vàng xua tay: "Bệ hạ dường như không thích hợp, ta có thể đi Hình Bộ, không cần ngài động thủ."
Dưới cơn thịnh nộ, thật sự sẽ đánh gãy chân nàng.
Y Thượng Vân thấy nàng chạy rồi, cũng không nóng giận, tẩm cung bị ngăn ra, trong phòng chẳng qua là tác dụng an nghỉ, cũng không lớn, đi hết cũng bất quá cự ly mấy bước, cô dù bận vẫn ung dung mà nhìn đứa trẻ giãy dụa, lạnh nhạt nói: "Ngươi có thể lựa chọn chạy, cung nhân tỳ nữ Trung Cung không ít hơn Tử Thần điện của ta."
Đối phó đứa bé trước mắt này, Y Thượng Vân vẫn chưa cảm thấy có bao nhiêu khó, đứa trẻ cô nuôi lớn, tính tình thế nào, cô biết mấy phần, lướt nhanh một vòng trong phòng, bấm quyết (loại kiểu như vừa đọc thần chú vừa ra động tác tay) bày kết giới, lại đem lửa than trong phòng đốt lên, mới lẳng lặng nhìn đứa trẻ hãy còn chớp mắt.
"Tam điện hạ, có lời gì có thể nói? Nhưng mà trẫm không muốn nghe, tất cả việc làm của ngươi chỉ sợ ra sách đều viết không xong, chi bằng ngươi lựa chọn trầm mặc, như vậy trẫm cũng bớt lo."
Tiêu An Ninh nhìn đầu ngón tay trắng loáng của bệ hạ, nắm thật chặc đồ vật làm người ta sợ hãi kia, tiu nghỉu bật cười, "..
Bệ hạ không nên coi ta là đứa trẻ."
"Ở trong mắt trẫm, ngươi mãi mãi cũng là đứa trẻ!"
Tiêu An Ninh cụt hứng, linh lực của nàng bị phong bế, như người bình thường, ánh mắt nàng lấp loé,