Ngày xuân nhiều ánh mặt trời, chim non líu lo, vòng vào trong điện, ở trên bức bình phong quanh quẩn, cung nhân ghét ồn ào, muốn đuổi ra ngoài.
Sau khi mở cửa sổ, mùi thuốc tích tụ hai ngày hơi tản ra, quầng mặt trời ở trước giường, quang ảnh mê ly.
Y Thượng Vân nhìn chim non không hề có mục đích xoay quanh, rõ ràng cửa sổ ngay ở một bên, nó cũng ở trên xà ngang quanh quẩn.
Nó từ bên ngoài mà đến, mang theo hơi thanh xuân, để cô nhìn đến ngẩn ra.
Chim non dường như trẻ con, mới vừa biết bay, đi nhầm vào nơi đây, dù có đường có thể đi, cũng không biết làm sao đi.
Cô dừng lại bút đỏ, muốn sử dụng linh lực, giúp nó đi ra ngoài, cô động tác này, để cho chính mình nhớ tới Tịch Sanh, Tịch Sanh với A Lạc, đại khái dường như cô và chim non lúc này.
Cô xuất thần, chim non gào thét, gió mát lướt qua, bên ngoài kim quang nhàn nhạt lại bay tới một con chim, cô cười cười, xoay người lại đi nhìn người mê man trên giường nhỏ.
Ấm áp vừa rồi, lại ở trong nháy mắt biến mất, bên trong ánh nắng hòa thuận vui vẻ, cũng cảm thấy lạnh giá.
Cung nhân bên cạnh thấy chim non sau khi bay ra ngoài, lại đem cửa sổ khép lại, cô lập tức lên tiếng ngăn cản, bên ngoài khí tức ngày xuân, cũng có lợi cho dưỡng bệnh.
Cô xoay người lại nhìn tấu chương chồng chất trên bàn, cảm thấy chính vụ mấy năm xử lý không xong, cũng không bằng nuôi đứa trẻ đến lo lắng.
Đứa trẻ lớn rồi, tự có tư tưởng, cái tuổi mười lăm mười sáu tuổi, chính là thời điểm tự có chủ kiến, không nguyện ý nghe theo phụ mẫu nói, rất cố chấp khó chịu.
Cô xoa xoa thái dương đau nhức của chính mình, giáo dục đứa trẻ, vẫn cần đi từ từ, không vội vàng được.
Ngoài cửa sổ hoa dâm bụt bị gió thổi vào, nhẹ nhàng mà rơi vào trên giường nhỏ, ở trên áo ngủ bằng gấm dường như tuyết rơi vào nhân gian, tô điểm trắng, càng hiện rõ sắc mặt người ngủ say trên giường nhỏ quá mức trắng bệch.
Trong lòng Y Thượng Vân bỗng dưng căng thẳng, đứng dậy đem hoa dâm bụt lấy đi, đầu ngón tay lướt qua chóp mũi của A Lạc, cô âm thầm thở dài, có lẽ sau khi tỉnh lại, không thể mặc cho tính tình đứa trẻ hành sự.
Mục Tương Lạc khi tỉnh lại, đêm đã khuya.
Nàng vẫn cảm thấy đau đầu, cảnh trong mộng vẫn còn trước mắt, nàng cảm thấy lạnh, ý lạnh thấu xương đem nàng bao phủ, nàng động động, khi mở mắt ra, trước mắt xuất hiện bóng mờ, lắc lư, nàng chống người liền muốn ngồi dậy.
Bóng hình xinh đẹp rung động, mênh mông không rõ, ánh nến ấm áp ở trên người chảy xuôi, lại có chút hơi chói mắt, nàng nheo lại con ngươi, nhìn người bước nhanh đi tới, bóng người người kia tựa như nước chảy thanh tịnh, tươi mới đẹp đẽ mà xa xôi, dưới quang sắc ấm áp này, càng lộ vẻ quý nhã mà không tục mị.
Người trong giấc mộng..
Nàng mơ hồ kêu: "A nương.." Một lời qua đi, sóng lớn màu đen lại đánh tới, đem nàng nhấn chìm.
Y Thượng Vân không thể tin nhìn nàng, hai chữ nỉ non vừa rồi nghe được rất rõ ràng, cô không tên dừng lại, thấy nàng lại mê man đi, mới để cho người đi mời y quan.
Cô lại thăm dò cái trán của A Lạc, nhiệt ý vẫn còn, vừa rồi một tiếng kia nhất định là sốt hồ đồ rồi.
Nàng tỉnh rồi lại mê man, mơ mơ màng màng bị người rót vào chén thuốc, sau khi ngủ đi một canh giờ lại tỉnh lại, nàng lần này thấy rõ, bức bình phong sau khi rút đi, thân ảnh của người nọ cực kỳ rõ ràng, nàng há miệng, cuống họng khô khốc như từng bị lửa thiêu, càng không phát ra được thanh âm nào.
Người tỉnh rồi, Y Thượng Vân sau mấy hơi thì thấy được, cô thả xuống bút đỏ, tiếp nhận nước ấm trong tay cung nhân, đút cho nàng uống vào, theo thói quen đi sờ trán của nàng, mang theo ý cười, "Hạ sốt rồi, ngươi cảm giác khỏe chút rồi không?"
Mục Tương Lạc uống nước xong, đầu óc dư âm một mảnh hỗn độn, nàng ngơ ngác mà nhìn Y Thượng Vân, trầm giọng nói: "Bệ hạ tại sao ở chỗ này.."
Truyện được đăng tại dembuon.vn
Vừa mở miệng đã muốn đuổi người đi, Y Thượng Vân cũng không tính toán cùng nàng, chỉ nói: "Đói không?"
Lời này làm như tự nói, lại tựa như là đang hỏi đứa trẻ.
Cô canh giữ ở nơi này một ngày một đêm, đối với bệnh tình của nàng cũng hiểu rõ, trước mắt tỉnh lại, nhất định là chuyển biến tốt rồi.
Mục Tương Lạc lắc đầu, nàng cảm thấy vô lực, không đói bụng, chỉ trợn tròn mắt nhìn cô, si ngốc chăm chú muốn nhìn cô một chút có giống nhau với khi còn bé không.
Ánh mắt của nàng quá mức trực tiếp, Y Thượng Vân lại sợ đầu óc nàng nóng hỏng rồi, vỗ vỗ đầu của nàng, ôn thanh nói: "Nhìn chằm chằm ta làm chi, là đầu óc sốt hỏng rồi, y quan cũng không biết trị bệnh ngốc."
Đây là đang cười nhạo nàng, Mục Tương Lạc thấy cô như vậy, cũng không nhìn nữa, chỉ hơi nghiêng mắt, ánh nến trong điện cũng không dồi dào, nước nóng sau khi đi vào, hơi nước mênh mông, ôn hòa mà ấm áp.
Y Thượng Vân biết nàng tỉnh táo, lại sợ nàng suy nghĩ lung tung, cho lùi cung nhân, vắt khô khăn, giữa lông mày đặc biệt âm nhu, nói cùng nàng: "Việc của Phù Vân, ngươi đã biết, ta không muốn nhiều lời.
Tình ý của hắn làm sao, ta không muốn để ý tới, nhưng nếu ngươi cảm nhận được, liền cố gắng sống tiếp.
Nếu ngươi nghĩ nhiều hơn nữa, chỉ có thể phụ lòng tâm ý của hắn.
Còn về cái khác, tất cả có ta, không được ưu phiền."
Đối với chính sự, gút mắc với bốn quốc, Y Thượng Vân vẫn có ngạo khí của chính mình, năm đó một lần diệt Thục quốc, đặt lên uy nghi, lại ở nhiều năm sau, suýt nữa diệt Nam Việt, cũng là vững vàng đứng đầu bốn nước.
Nhưng mà mọi người có dã tâm, bên trong bốn nước, cô muốn nhất thống, sinh thời, muốn hoàn thành việc này, lúc này, lại không muốn để A Lạc biết được.
Dã tâm đế vương, từ xưa đều có, không cần kỳ quái.
Mục Tương Lạc vẫn im tiếng, nàng nhiều năm trù tính ở người khác xem ra chính là một trận chuyện cười, bạn bè cực tốt gặp nguy hiểm, Phù Vân chết đi, Phi Nhứ tung tích không rõ, Thất Tịch cũng đi xa.
"A Lạc, ngươi chẳng qua 16, Ôn Tịnh ở dưới phụ trợ của ngươi mới có thể thay Vu Thu lật lại án, khi ta mười sáu tuổi chạy loạn khắp thiên hạ, thậm chí vì tránh né tứ hôn, nấp trong Tây Sơn, nghĩ đến không phải thiên hạ, không phải quyền thế, mà là tự do.
Đợi đến không có điều hy vọng, khi thấy được phụ thân ngươi vì người thiên hạ xem thường cười nhạo, ta mới không cam lòng trở về."
Cô ngại ít đề cập chuyện xưa, trước mắt nhắc tới, khóe môi cong cong, cô cũng muốn ở trên Tây Sơn, làm một hoa thần trong miệng người thường.
Nhưng mà cô sinh ra đã định trước không cách nào bình thường, A Lạc cũng vậy.
Chính là bởi vì tiền bối cô đây quá mức chói mắt, mới có thể để A Lạc vừa sinh ra thì được chú ý, rước lấy ước ao mọi người, đưa tới tai họa.
Mục Tương Lạc ngước mắt nhìn cô không nhịn được nắm lấy tay cô, "Ta không cầu hắn còn sống, nhưng hồn bay phách tán..
Ta.."
Y Thượng Vân yên lặng thở dài, giữa môi lưỡi cũng là cay đắng, nắm lấy tay mồ hôi tràn đầy tràn đầy của A Lạc, nhẹ nhàng nói: "Huyết ngọc quá mức huyền ảo, ta không cách nào nhìn thấu, hắn là có hồn bay phách tán không, ta cũng không