Y Thượng Vân vẫn cứ kêu nàng vài tiếng, sờ sờ trán của nàng, nơi tay sinh mồ hôi, cô chỉ đành sai người đi lấy nước, tự mình ngồi ở một bên trông nàng.
Thất Tịch bắt mạch rất chính xác, dự tính được là ngoại thương quá nặng, mới có thể ngất.
Trước mắt ngoại thương chậm rãi khép lại, người cũng là tỉnh rồi, chỉ là chịu không nổi bất kỳ trắc trở nào.
Thất Tịch mấy ngày nay chờ ở gian ngoài, nghe được thanh âm trong phòng, vội vàng đi vào, phát hiện nàng chậm một bước, người lại ngủ thiếp đi.
Nàng thăm dò mạch tượng, mới nói: "Trước mắt không thích hợp đường dài xóc nảy, e sợ về Bình Dương thành phải kéo dài chút ngày." Nàng dò xét vẻ mặt Chu đế, mấy ngày gần đây chuyện chăm sóc A Lạc, cơ hồ đều là cô tự làm, nàng chẳng qua làm chút việc vụn vặt.
Y Thượng Vân nhẹ giọng đáp lại, tỳ nữ đưa tới nước ấm, cô lau chùi mồ hôi sinh ra cho A Lạc, nhận ra được Thất Tịch vẫn đứng ở một bên, không hiểu nói: "Còn có chuyện gì?"
Âm thanh vẫn lạnh lùng, như vậy mới là đế vương trong cuộc sống, Thất Tịch cay đắng cười cười, Chu đế người này quả thật làm cho người căm ghét không nổi, nhưng lại không cách yêu thích, nếu không phải người thân cận, hiển nhiên không cách nào nhìn thấy một mặt ôn hòa, nàng chỉ đành cười lui ra.
Tia ý cười cay đắng kia để Y Thượng Vân đờ đẫn, mấy ngày nay ở chung, cô phát hiện vị tư mệnh này tỉ mỉ mà ôn hòa, xử xự cũng thành thật, nếu là vào bí vệ quân hiệp trợ Tần Y, cũng là không tệ.
*
Lời của Chu đế, từ trước đến giờ nói là làm, phàm gặp phải thành trì ba ngày không hàng, ở sau khi công phá thành trì, đồ thành giống nhau, không có một ngọn cỏ.
Mối thù khoét tim, khắc cốt ghi tâm, mối hận của đế vương vốn là sẽ liên lụy đông đảo, thù hận quốc gia, thật sự để Nam Việt trả giá thật lớn.
Ánh trăng như nước, ánh sáng màu trắng sáng trong xuyên thấu qua mây mỏng, bầu trời vẫn ngôi sao điểm đầy chói mắt, thuyền quan nổi ở trên mặt bằng lẳng lặng, ngày mùa thu mang theo chút lạnh giá, ban ngày cửa sổ thông gió liền đóng.
Một đóng một mở, gió thu lướt qua ống tay áo, mang theo mấy phần ý lạnh hiu quạnh.
Y Thượng Vân vốn dẫn người rời đi, sớm ngày về Bình Dương cũng có thể bớt lo, chỉ là thương thế của Mục Tương Lạc lặp đi lặp lại, chịu không nổi trắc trở, thương nghị nhiều lần, liền đổi đi đường thủy.
Mặt nước bằng phẳng, nổi lên từng cơn sóng gợn, không phát ra một tia tiếng vang.
Cô ở trên boong thuyền đứng hồi lâu, phía sau có người đi tới chỗ này, chỉ dừng lại ở mấy bước xa xa.
Thấp giọng nói: "Mấy ngày nữa chính là Trùng Dương rồi."
Thanh âm êm dịu, Y Thượng Vân đáp lại một tiếng, hơi một tí liền rõ ràng ý tứ của Thất Tịch, biểu hiện có chút cay đắng.
Trăng sáng trên cao, trời và nước hội tụ thành một đường, trời nước một màu, đẹp đến ầm ầm sóng dậy.
Phong cảnh như vẽ, nhưng cũng khiến người ta mất tâm ý xem xét, Y Thượng Vân tự giác vô vị, quay người tiến vào khoang tàu.
Thuyền vẫn cứ chạy chầm chậm trên mặt nước, bởi vì là thuyền quan, bốn phía cũng không tàu buôn dám tới gần, Thất Tịch chịu chút gió lạnh, cũng chui vào trong khoang đi nghỉ ngơi.
Khi Y Thượng Vân trở lại, Mục Tương Lạc nửa tỉnh nửa ngủ, nghe được tiếng bước chân, đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt một cái, chợt lại nằm nghiêng ở trên giường nhỏ, cuộn lấy thân thể, trên người vẫn sinh ra mồ hôi, ít đi tức giận của ngày xưa.
Từ sau khi nàng mới tỉnh, nghe được một chút tiếng vang, đều sẽ như nai con chấn kinh giật mình tỉnh giấc.
Y Thượng Vân nhìn mà lo lắng, sợ nàng đè lên vết thương, liền đỡ nàng nằm thẳng, Mục Tương Lạc mệt mỏi, liền để tùy cô thao túng.
Theo thường lệ sờ sờ trán của nàng, lại là một tay mồ hôi lạnh, liền nhẹ giọng nói: "Chúng ta rời khỏi Phượng Lăng quan rồi, đi đường sông."
"Biết rồi." Thanh âm Mục Tương Lạc yếu ớt khàn khàn, nàng khi thì ngất khi thì tỉnh táo, tiếng nước chảy róc rách lại là không ngừng, không khó suy đoán ra đi đường thủy, chỉ là nàng luôn cảm giác mệt, không khí lực nhúc nhích, cho dù tỉnh cũng không muốn nói chuyện.
Lúc nàng nói chuyện, con mắt cũng không mở.
Y Thượng Vân lo âu nhìn nàng, trước mắt chiến sự Nam Việt tốt đẹp, đại tế tư sau khi trọng thương rất lâu không thấy nàng, trên chiến trường ai yếu ai mạnh một chút cũng biết.
Cô làm đế vương nhiều năm như vậy, chưa bao giờ từng sợ, lúc trước loạn trong giặc ngoài đều được cô giải quyết, Nam Việt căn bản không cần sợ.
Chiến sự không sợ, cô chỉ sợ đứa bé này có cái sơ xuất gì, chỉ sợ nàng sẽ rất sớm mất mạng.
Mục Tương Lạc mơ hồ cảm giác toàn thân như bên trong hầm băng, chăn che ở trên người không dùng được, nàng lạnh đến mức không cách nào ngủ yên, mất công sức mở mắt ra, nhìn thấy Y Thượng Vân, muốn đưa tay đi chạm tới cô, lại phát hiện chính mình cả khí lực giơ tay cũng không có.
Nàng cùng đại tế tư một trận chiến, vẫn chưa có được chỗ tốt, tựa như triệt để đem thân thể chính mình vét sạch, nhưng mà có thể làm cho đại tế tư an ổn một trận, cũng là chuyện tốt.
Y Thượng Vân cảm giác được ánh mắt của nàng, quay đầu nhìn chăm chăm nàng, con mắt của nàng không có ác liệt ngày xưa, chỉ bịt kín một tầng che lấp, dịch xong góc chăn cho nàng, nắm lấy tay dưới chăn của nàng, "Ngươi có phải cảm thấy rất lạnh?"
Mấy ngày nay cũng tìm ra bệnh tình của nàng, hơi không chú ý liền sốt cao khó lùi, lùi rồi lại sẽ toàn thân phát lạnh, nhiều lần không định, huyết ngọc đúng là yên ổn rất nhiều, chỉ ngoại thương nơi ngực khiến người ta nhìn mà lo lắng.
Mục Tương Lạc gật đầu, nàng muốn ngủ rồi lại bởi vì ý lạnh không cách nào không cách nào ngủ, khổ sở chống đỡ, tinh thần hỗn loạn lại nghĩ tới lời ngày ấy của đại tế tư, Thất Tịch là Mục Tương Chỉ thật sự, mấy ngày nay chưa từng gặp nàng, cũng không biết nàng có thể về Bắc Chu.
Nàng chạm được cổ tay ấm áp, liền nắm lấy thật chặt, liền muốn nói ra chuyện của Thất Tịch, nơi cổ họng chua xót, lại không phát ra được thanh âm nào, mất công sức nói được mấy chữ: "Thất Tịch.."
Âm thanh thực sự nghẹn đến lợi hại, Y Thượng Vân lệnh tỳ nữ rót chén nước ấm, đỡ nàng dậy chậm rãi đút cho nàng.
Mục Tương Lạc cũng không chống đối, chỉ từng ngụm nhỏ uống, sau khi uống xong, nàng vừa có một chút khí lực, cảm thụ nhiệt ý trên người Y Thượng Vân, nàng không nhịn được cọ cọ, trầm thấp nói rằng: "Thất Tịch..
Thật sự là.."
Dừng một chút, sặc vào một cái hơi lạnh, nàng không nhịn được thấp giọng ho khan.
Y Thượng Vân thuận khí thay nàng, cũng không vội vã hỏi, chỉ lẳng lặng chờ, chờ nàng ngừng lại ho khan, mới ôn nhu nói: "Nàng là thật sự cái gì? Không vội, từ từ nói."
"Thật sự là..
Mục Tương Chỉ.." Một câu nói nói đến khó khăn, nơi ngực nàng hơi hiện ra đau đớn, muốn giải thích duyên cớ trong đó, lại không có khí lực dư thừa, trên người nóng chút liền cảm thấy buồn ngủ đến lợi hại.
Y Thượng Vân kinh ngạc, chuyện năm đó cô tra được rõ ràng, sao có thể sẽ có sai lầm, rõ ràng từ lâu xuống mồ an táng, ngưng thần suy nghĩ một chút, khi cúi mắt vừa nhìn, nàng lại ngủ thiếp đi rồi.
Trước mắt không thời gian nghĩ những thứ này, Thất Tịch ngay ở trên thuyền, đợi sau khi