Nàng có chút kỳ quái ý nghĩ của bệ hạ, tính thăm dò đi đụng cô một cái, bên ngoài có chút huyên náo, cả kinh đầu ngón tay nàng run rẩy.
Y Thượng Vân cũng nghe được thanh âm không tầm thường, liền cẩn thận mà đỡ nàng nằm xuống, thấp giọng nói: "Nên ngủ rồi."
Tay cô phủ ở trên tay A Lạc, nhiệt độ lòng bàn tay như trước, A Lạc mới tỉnh, ban ngày ngủ lâu như vậy, nào dễ dàng như vậy ngủ được, liền lắc đầu nói: "Ngủ không được."
Mi mắt Y Thượng Vân hơi cuộn lên, nhìn lên tròng mắt của nàng, sạch sẽ vô hại, cùng người đầy mình lệ khí ngoài Phượng Lăng quan rất khác nhau, cô nắm cánh tay nhỏ bé của cổ tay nàng, không khỏi hô hấp ngừng lại, thấp giọng nói: "Ngươi có thể khống chế được huyết ngọc không?"
Nếu có thể khống chế, thì sẽ an ổn dừng lại ở trong người; Nó vốn là linh khí, ẩn chứa linh lực thâm hậu, bước vào cảnh giới cao không phải việc khó, nhưng tình huống của nàng trước mắt không giống, mất đi huyết ngọc, thì mang ý nghĩa mất đi tính mạng.
Giữ lại huyết ngọc, nếu không thể khống chế nó, đối với thân thể nàng cũng là phiền toái; Nghĩ tới tệ chút nữa, nếu bị huyết ngọc khống chế, sản sinh tâm ma, càng là vướng tay chân.
Có thể cùng không thể, bản thân Mục Tương Lạc cũng chưa từng biết được, chỉ là nếu đã hỏi, nàng không muốn Y Thượng Vân lo lắng, liền nói dối: "Đương nhiên có thể, ngày ấy trước Phượng Lăng quan ngài cũng nhìn thấy, chỉ là khi đó kí.ch thích đến vết thương, liền để đại tế tư chạy trốn."
Con ngươi màu hổ phách long lanh sạch sẽ chớp chớp, mang theo một chút không tự nhiên, bản lĩnh nói dối không tiến ắt lùi.
Y Thượng Vân biểu hiện cực kì nhạt, tựa ở nơi đó, ánh nến chiếu đến ngọc diện rực rỡ, quanh thân lành lạnh tan hết, cô nói: "Lời của ngươi, trong ba câu nữa câu cũng không thể tin."
A Lạc mặt mày uốn cong, cũng không đáp lời, nếu cô tin liền không phải Chu đế, xưa nay bao nhiêu vị đại tế tư có thể chân chính nắm giữ huyết ngọc, mi mắt nàng run rẩy, thấp giọng nói: "Ta không tham lam, chỉ cầu sống sót, việc linh lực, ta đòi hỏi nhiều năm như vậy, không nghĩ nữa.
A nương, nếu như không có thân huyết thống kỳ dị này, ta cũng muốn như bọn họ vậy, làm người bình thường."
Bị nhốt nhiều tháng ngày như vậy, nàng đã sớm suy nghĩ rõ ràng, linh lực cao như Tịch Sanh nữa cũng phải chết, ở trước mặt vương quyền, không cúi đầu chính là dáng dấp điên cuồng đại tế tư như vậy, lục thân bất nhận, nàng không muốn rơi vào chúng bạn xa lánh.
Thái Nhất Môn đã từng được tôn thờ như thần linh, vượt lên vương quyền chí thượng, lúc này sẽ không ngã xuống, ở trong tử tôn đời sau chung quy sẽ bị thua, không bằng làm một đạo giáo thông thường, thời gian lâu dài, có thể tự bảo toàn một đám môn nhân.
Tuy nói phai mờ với thông thường nhưng sẽ không có quá nhiều gút mắc quyền lợi, cũng sẽ cố gắng tồn tại giữa các nước.
Y Thượng Vân không hiểu nàng vì sao nghĩ như vậy, đưa tay xoa xoa đầu của nàng, "Có đau hay không?"
"Khi đó không đau, mãi đến tận sau Phượng Lăng quan mới cảm thấy đau." Mục Tương Lạc dù sao cũng hơi mệt mỏi, hư yếu trả lời một câu, tình cảnh ngày ấy từ lâu quên mất, nàng cũng không bôi thêm buồn phiền nữa, không nghĩ nữa không đi nói, cũng may bệ hạ chưa từng hỏi qua nàng.
Nàng mặt lộ vẻ mệt mỏi, Y Thượng Vân cũng không đi hỏi nữa, đau và không đau, chỗ nào cần hỏi.
Cô không nhịn được sờ sờ gò má gầy gò A Lạc, trở lại Bình Dương thành, có lẽ sẽ không có nhiều thời gian chung sống như vậy.
Y Thượng Vân nhìn đứa trẻ trên giường nhỏ hồi lâu, một lát, mới thu hồi tay của chính mình, mi dài buông xuống, che lại biểu hiện trong mắt.
Mục Tương Lạc ngủ đến mơ hồ, gian ngoài ầm ỹ như phố xá sầm uất, bỗng một mũi tên xuyên thấu ván cửa, bắn vào trong khoang, Tần Y cuống quýt vọt vào, Y Thượng Vân mắt lạnh nhìn Tần Y đem tiễn gỡ xuống, cô vừa lạnh nhạt nói: "Những thủy khấu này bản lĩnh rất khá, gan lớn đến cả thuyềnquan cũng đụng."
Tần Y không kịp hổ thẹn, bên ngoài động tĩnh càng gia tăng, trong nháy mắt mấy mũi tên bay lên không phóng tới, ván cửa trên boong thuyền bị ghim thành tổ ong vò vẻ, tên bắn lén tốc độ nhanh mà uy lực lớn.
Thất Tịch đi ra, nhìn trôi nổi trên mặt nước mà đến mấy chục chiếc thuyền nhỏ, người trên thuyền quan đều rất bình tĩnh, nàng vẫn là trào phúng nói: "Ban ngày còn khen ngợi Bắc Chu vật nhiều dân giàu, buổi tối thì xuất hiện thủy khấu chặn thuyền, làm mất mặt có cần nhanh như vậy hay không."
Nàng tất nhiên là bình tĩnh, từ nhỏ đến lớn cũng là từ bên trong truy sát đi ra, xem như là bị sợ lớn, Tần Y cũng là như thế, những năm này bí vệ quân làm việc cũng là bí ẩn, nhưng phần lớn là các nàng đi truy sát người bên ngoài, ở cảnh nội Bắc Chu bị đâm giết vẫn là một lần đầu.
Sau khi tiễn ngừng, những thuyền nhỏ kia cấp tốc tới gần, chặt chẽ vây nhốt thuyền quan, Tần Y núp trong bóng tối, chờ bọn họ tới, phái người đi về hỏi bệ hạ cần phải lưu chút người sống lại không.
Nếu là bình thường các nàng chắc không giữ lại ai, nhưng hôm nay những thủy khấu này làm việc rất có chương trình, không giống giặc cướp bình thường.
Thất Tịch đứng một bên nàng, kì lạ nói: "Những chuyện nhỏ nhặt này cũng hỏi bệ hạ?"
Tần Y thẹn thùng, nói: "Bệ hạ gần đây hỉ nộ vô thường, vừa rồi tam điện hạ nói những thủy khấu này có được quan phủ che chở, nhưng thái độ bệ hạ không rõ, hỏi một câu luôn không phải chuyện lạ."
Nghe bốn chữ hỉ nộ vô thường, Thất Tịch nhớ tới chuyện ban ngày, rất là tán thành, Chu đế tính tình quá mức thâm trầm, không dễ ở chung.
Thuyền quan đại thể phối thủ vệ đi theo, nhân số không nhiều, đánh cờ hiệu quan phủ, không người dám đi chặn giết.
Bởi vậy cũng cho đám thủy khấu này tiện lợi, một vòng tên bắn lén buông ra, thủ vệ cũng sẽ tử thương hơn nửa, khó thành kết quả.
Hôm nay không trăng, tia sáng không tốt, đèn đuốc trên thuyền quan bị tiễn bắn tắt, hoàn toàn mơ hồ, thủy khấu tính tình gấp, cho dù không nghe thấy tiếng kêu rê.n trong ngày thường, không thể chờ đợi được nữa lên thuyền.
Thủy khấu cầm trong tay móc sắt, treo lơ lửng trên thuyền, rút ngắn cự ly của thuyền nhỏ cùng thuyền quan, cùng nhau lên thuyền, động tác gọn gàng.
Vừa bước lên thuyền, liền xông tới trong khoang thuyền.
Thất Tịch một chiêu kiếm đánh rơi người dẫn đầu, sau một tiếng kêu r.ên, Tần Y kéo nàng, "Chuyện của bí vệ quân, ngươi không được nhúng tay, nếu rãnh đến sợ, trở lại ngủ, hoặc đi xem thử tam điện hạ."
Phân công sáng tỏ, Thất Tịch hiểu được lời vừa rồi kí.ch thích đến nàng, liền khoanh tay đứng chỗ tối nhìn trận chiến.
Bọn thủy khấu công phu không tầm thường, tốc kiếm cực nhanh, nhân số chiếm nhiều, bí vệ quân vẫn chưa chiếm được thượng phong, chém giết nước chảy mây trôi để Thất Tịch nghiêng mắt, nàng ôm cánh tay nhìn Tần Y, thấy nàng trái phải chống đối, một mảnh ánh kiếm lăng liệt ở trong bóng tối lóe qua, nàng cười hỏi: "Tần thống lĩnh cần giúp một tay không? Nếu không cần, ta liền trở về đi ngủ đây."
"Không cần..
Đi ngủ đi.." Tần Y một chiêu kiếm bổ ra, cấp tốc vươn mình né qua kiếm đạo của thủy khấu, khi lại tấn công bên cạnh, đem người kia một kiếm đứt cổ.
Tranh đấu trên boong thuyền không ngừng, gió tanh mưa máu.
Bọn