Họ Vương ở Giang Đông, một trong mười bốn thế gia trong thiên hạ, đứng trên cả họ Trương Lũng Nam theo đánh giá của người trong giang hồ nên bọn Ô Cầm Tâm nghe Trương Tri Phản nói vậy lúc đầu đều lấy làm khiếp sợ nhưng rồi lại cảm thấy tất nhiên phải thế. Hóa ra đó là Khám hư kiếm pháp tiếng tăm lừng lẫy, là kiếm pháp cấp độ ngoại cảnh đỉnh phong, nghe đồn bao hàm mọi kiếm lý trên đời, thảo nào chẳng ai nhìn ra điều đặc biệt mà chỉ thấy tầm thường, cảnh giới chênh lệch quá xa nên không nhận ra là phải!
- Mạnh tiểu ca là người họ Vương ở Giang Đông... - Vẻ ngoài tuấn tú nhưng cà lơ phất phơ của Mạnh Kỳ trong mắt Ô Cầm Tâm nhanh chóng tiến hóa thành tiêu sái không câu nệ.
Đám người xung quanh lập tức nhìn Mạnh Kỳ bằng ánh mắt khác, chắc chắn phải là đệ tử chi trưởng họ Vương mới có tư cách tập luyện Khám hư kiếm pháp.
Đối với các thế gia ở cấp độ này thì đệ tử không chỉ giới hạn trong họ Vương, để tăng sức cạnh tranh với các môn phái khác, con em nữ nhân trong họ được gả đi chỉ cần thề trước từ đường không truyền võ công ra ngoài sẽ được đối xử như người trong họ, nếu là nhân tài xuất sắc thậm chí các thế gia còn tìm mọi cách lôi kéo về làm rể, vì thế hàng năm dịp yết bảng võ tiến sĩ cũng là dịp các thế gia đi bắt rể.
- Trương công tử hiểu lầm rồi. - Mạnh Kỳ tra kiếm vào vỏ mỉm cười đáp.
Loại chuyện này phải phân bày càng rõ càng tốt, bằng không bị khoác lên tội giả mạo đệ tử họ Vương hay học trộm võ công đều hết sức rắc rối.
Nhưng Mạnh Kỳ cũng chẳng việc gì phải sợ, hắn từng nghe danh Khám hư kiếm pháp, nó chỉ đơn giản là có nguyên lý giống Độc Cô Cửu Kiếm mà thôi.
Tổ tiên họ Vương ở Giang Đông là người của thời đại thần thoại thượng cổ, có cơ duyên lấy được tuyệt thế thần binh Lạc Thư, từ đó ngộ ra lý lẽ thiên đạo, sau cả đời cố gắng cuối cùng sáng tạo ra một môn thần công đủ sức sánh ngang Phục Hoàng bát quái đặt tên là Toán Kinh, tính hết thiên đạo, tính sạch đạo pháp, tính cả hồng trần, tính trọn lòng người.
Nhờ thế, họ Vương ở Giang Đông có thể tìm may tránh rủi mà tồn tại và truyền thừa qua thượng cổ trung cổ đến tận ngày nay, là thế gia có lịch sử lâu đời nhất thiên hạ, nắm giữ không ít bí mật thời thượng cổ. Nhưng Toán Kinh quá mức bá đạo nên bị trời ghen ghét, tất cả đệ tử họ Vương được truyền dạy Toán Kinh trong lịch sử đều yếu ớt lắm bệnh, nếu không thể đột phá Pháp Thân trước năm mươi tuổi chắc chắn sẽ chết yểu.
Dù tuổi thọ của con người hiện nay đã ngắn đi rất nhiều nhưng năm mươi tuổi với cao thủ ngoại cảnh chính là thời kì đỉnh cao nhất của đời người, ở thời thượng cổ thậm chí đây mới là bắt đầu vào đời!
Bởi thế dù họ Vương được truyền thừa từ xa xưa, trong nhà có công pháp lợi hại nhưng chỉ đứng nhóm giữa trong các thế gia do đệ tử ưu tú chết quá sớm, không phải thời nào cũng có Pháp Thân, người nào cũng thành được Pháp Thân.
Trong thế hệ hiện nay, Toán Tẫn Thương Sinh Vương Tư Viễn mang trên mình kì vọng của cả gia tộc, mới hai mươi tuổi hắn đã mở đủ cửu khiếu, sắp bước vào nửa bước ngoại cảnh, được cho rằng có hy vọng chứng Pháp Thân trước năm mươi tuổi.
Cùng Liên Sơn Chưởng và Quy Tàng Bộ, Khám hư kiếm pháp là môn kiếm pháp cấp độ ngoại cảnh đỉnh phong được suy diễn ra từ Toán Kinh.
Mạnh Kỳ mỉm cười nói:
- Tại hạ Mạnh Kỳ, môn kiếm pháp này được truyền từ Độc Cô tiền bối. Lão nhân gia quan sát kiếm pháp trăm nhà, hiểu hết nguyên lý trong đó rồi sáng tác ra bộ Độc Cô Cửu Kiếm, kiếm pháp biến hóa đến tận cùng, phản phác quy chân. Tại hạ vừa sử dụng Phá kiếm thức trong Độc Cô Cửu Kiếm.
Hắn không dám nói câu "phá hết kiếm pháp trong thiên hạ", dù sao thần ma võ học ở thế giới này vô cùng đa dạng, Độc Cô Cửu Kiếm vẫn chưa hoàn thiện, còn phải chờ tương lai phát triển thêm.
- Phá kiếm thức?
Dù Mạnh Kỳ chỉ giải thích đến đó nhưng cũng đủ khiến người xung quanh phải suy ngẫm, Phá kiếm thức chẳng lẽ chuyên dùng để phá kiếm pháp? Kiếm pháp trong thiên hạ nhiều vô kể lẽ nào đủ sức phá hết? Có ngông cuồng quá hay không?
Nghĩ thì nghĩ vậy chứ không ai dám nói ra lời, lúc nãy Chiếu ảnh kiếm pháp bị biến thành Vô dụng kiếm pháp, Lạc Thu Sinh không thể khiến đối phương lui kiếm về thủ dù chỉ một lần. Mà Nhiễu chỉ kiếm pháp càng gặp khắc tinh, một chiêu đã tan nát, vậy ai còn dám lên thử xem kiếm pháp của mình có thể bị phá hay không?
Nhìn Mạnh Kỳ áo xanh mỏng manh đeo trường kiếm tiêu sái đứng đó, mọi người chợt sinh ra cảm giác tựa hồ Phá kiếm thức của hắn thực sự có thể phá hết kiếm pháp trong thiên hạ vậy!
Liệt Dương Thần Chưởng Trương Tri Phản thấy Mạnh Kỳ trả lời một cách thản nhiên, bản thân y cũng từng tận mắt thấy Vương Tư Viễn một chiêu kiếm đánh bại đối thủ khiến người ta tâm phục khẩu phục nên y bèn suy nghĩ kĩ càng hơn, quả nhiên kiếm pháp của hai bên tuy giống nhưng có rất nhiều chỗ khác nhau, thế là gật đầu nói:
- Trương mỗ đã lỗ mãng rồi, kiếm pháp của bằng hữu phản phác quy chân nên hẳn cũng có tiếng tăm trên giang hồ chứ?
Mạnh Kỳ cười khẽ:
- Kiếm pháp của tại hạ vừa thành, mới xuống giang hồ du lịch nên chưa kịp có danh hiệu.
Nghĩ lại thì ngoại hiệu Tiêu Dao Kiếm quá thông dụng nên hắn quyết định không đề cập tới.
- Kiếm pháp của Mạnh thiếu hiệp đã nhập vi nên chắc chắn sẽ nổi danh giang hồ. - Hoa Thiên Ca cố tìm cách làm giảm sự nhục nhã do đệ tử thất bại tan tác xuống càng thấp càng tốt bằng cách tán dương đối phương, nhìn bộ dáng e rằng lão còn định đặt giúp Mạnh Kỳ một danh hiệu.
Mạnh Kỳ chắp tay cười, đã thể hiện kiếm pháp ra thì cũng không cần che giấu nữa, hắn định dùng Độc Cô Cửu Kiếm khiêu chiến vị Phi Vân Kiếm Hoàng Doãn có hy vọng vào Nhân bảng xem sao.
Mạnh Kỳ còn chưa kịp mở miệng bỗng phía trên có tiếng răng rắc vang lên, nóc phòng chỗ đặt thiên ngoại kỳ thạch đột nhiên sụp xuống khiến bụi bay mù mịt, một bóng người từ trên trời lao xuống tóm lấy Thiên ngoại kỳ thạch.
Toàn thân kẻ đó giấu trong bộ quần áo đen, hai chân hắn đạp xuống, người bắn vọt lên trời qua lỗ thủng trên mái nhanh như một tia chớp.
Tất cả biến hóa chỉ xảy ra trong tích tắc trong lúc sự chú ý của Hoa Thiên Ca đã chuyển hết vào Mạnh Kỳ khiến lão không kịp ngăn cản dù đứng gần trong gang tấc, tay phải lão chỉ kịp tung một trảo xé được một mảnh vải đen.
- Đuổi theo! - Hoa Thiên Ca vừa sợ vừa giận, lão không thể tưởng tượng được giữa ban ngày ban mặt, trước mắt bao nhiêu hảo hán giang hồ mà có kẻ dám công nhiên cướp đoạt Thiên ngoại kỳ thạch.
Lão tung người đạp lên xà nhà bay thẳng ra