Bản thân không đúng thật rồi, Mạnh Kỳ áy náy gật gật với mọi người trong tiệm rượu, thu lại bàn tay trái vừa đập xuống bàn.
Có một kiếm khách bực mình không bỏ qua chuyện này, say khướt mà mắng rằng: "Xú tiểu tử, xin lỗi là đủ sao? Vậy thì để ta trảm ngươi một kiếm, gật gù mấy cái nữa là xong chuyện?"
Y phóng tới gần Mạnh Kỳ, kiếm tuốt khỏi vỏ, chém xuống, phải dạy cho xú tiểu tử một bài học.
Mạnh Kỳ khẽ lắc đầu, trường kiếm đặt ngang trên bàn giương lên.
Kiếm còn chưa chém tới nơi thì y chỉ thấy bản thân mình cứ như đưa thân ra tự điểm vào chuôi kiếm đối phương, e rằng trước khi kiếm tới được thì bản thân đã trúng chiêu vào đại huyệt ở hông rồi!
Y cuống quít biến chiêu, trường kiếm dịch ngang, chân dịch sang bên cố tránh thoát.
Y lảo đảo, suýt thì ngã ra, chật vật dị thường, khiến mọi người trong tiệm rượu cười vang.
Kiếm khách thẹn quá hoá giận, triển khai thân pháp, định đánh sau lưng Mạnh Kỳ, kiếm lẫn vỏ đâm vào lưng hắn.
Y vừa dịch người thì không biết cây kiếm đã cải biến phương hướng từ lúc nào, chuôi kiếm vẫn hướng về đại huyệt ở hông, không sai chút nào, thời cơ vừa khớp, mặc dù hai thanh kiếm đều dài, nhưng mình còn chưa kịp đâm chắc chắn đã bị đánh trúng.
Cùng lúc đó, Mạnh Kỳ nhìn Trương Viễn Sơn, ngữ khí ôn hòa, thái độ thành khẩn mà nói: "Trương sư huynh, nếu nhất thời chưa nghĩ ra thì cứ trở về ngủ một giấc cho đẫy, sau khi tỉnh ngủ sẽ quyết định, dù ngươi lựa chọn thân tình hay Chân cô nương, với tư cách bằng hữu ta vẫn giúp ngươi."
Kiếm khách cưỡng ép cải biến thân pháp, vọt đến bên trái Mạnh Kỳ, trường kiếm định bạt ngang.
Đột nhiên, bên hông y bỗng tê rần, toàn thân cứng đờ không thể nhúc nhích. Chẳng biết từ lúc nào trường kiếm đối phương đã chờ sắn, may mà lần này là mũi của bao kiếm yên tĩnh mà chờ đợi mình đụng vào!
Y sợ tới mức cảm giác say biến mất hoàn toàn, trong ánh mắt tràn đầy hoảng sợ và sợ hãi, đối phương chẳng động tới kiếm, chỉ động cước. Chưa ra tay đã đánh bại mình rồi sao?
Người trong tiệm rượu xem náo nhiệt rốt cuộc cười không nổi, vị kiếm khách này võ công không tốt lắm nhưng cũng thường tới đây và được giang hồ nhân sĩ trong tiệm rượu công nhận hảo thủ. Mặc dù y đã uống say, bước chân phù phiếm, cầm kiếm bất ổn, nhưng thực lực nội tình vẫn còn, khách uống rượu ở đây không ai dám nói có thể nhẹ nhàng đả bại, thế nhưng vị công tử người trẻ tuổi trông khá văn nhược kia lại không quá một chiêu, vừa nói cười vừa khẽ chỉnh kiếm mà để vị kiếm khách tự mình phong bế huyệt đạo.
Đây là kiếm pháp quỷ thần khó lường bực nào?
Bởi vì Mạnh Kỳ chưa sử dụng nội lực nên tay kiếm khách tê liệt một lúc rồi trở lại bình thường, hắn thấy đối phương mặc kệ thì vội vàng chạy ra khỏi tiệm rượu.
"Theo ta ra ngoài hóng gió một chút." Trương Viễn Sơn cắn răng, đứng bật dậy, cầm trường kiếm, vứt lại một thỏi bạc, rời khỏi tiệm rượu, sau khi trầm ngâm một lúc thì quyết đoán.
Nội công hắn thâm hậu hơn Mạnh Kỳ, dù có uống nửa bình rượu lớn mà bước chân vẫn vững vàng, nói vẫn đĩnh đạc.
Mạnh Kỳ uống không nhiều lắm, không có gì ảnh hưởng lớn, nắm trường kiếm theo phía sau.
Sắc trời xám xịt. Mặt trời biến mất ở đằng tây.
"Định thành thân sao?" Mạnh Kỳ hỏi một câu.
Trương Viễn Sơn ừ một tiếng, hai mắt vô thần, trong lòng có vẻ đang đấu tranh kịch liệt.
Hai người một trước một sau, chậm rãi đi vòng quanh Đồng Long Trấn, gió đêm quất vào mặt đưa tới cảm giác thanh mát, đuổi đi cái khô nóng sau khi uống rượu.
Ra đến đồng hoang, một bóng người lưng đeo song kiếm từ phía sau cây nhảy ra, ngăn cản phía trước hai người.
Nhờ trăng sáng, Mạnh Kỳ nhìn rõ đối phương, kẻ này vóc người thấp nhỏ, dung mạo thanh tú, như là trẻ con, con mắt nheo lại, hóa ra là một thiếu niên ngạo mạn.
"Diêu sư đệ, vì sao ngươi chặn đường chúng ta?" Trương Viễn Sơn trầm giọng hỏi, tâm tình của hắn cực kém, còn đâu nét ôn hòa.
Diêu sư đệ, đây là Diêu Tinh Lưu trong Diêu gia huynh đệ? Mạnh Kỳ vừa nghe Trương Viễn Sơn hỏi, từ tuổi phán đoán đối phương không phải Diêu Tinh Ngân. Mặc dù Diêu gia đệ tử rất nhiều, nhưng đáng để Trương Viễn Sơn coi trọng như thế không có mấy người.
Không phải nói năm nay đủ mười bảy sao? Sao thấp hơn ta đến nửa cái đầu, như một đứa tiểu quỷ mười ba mười bốn tuổi? Ha ha, có lẽ là phát dục chậm chạp… Mạnh Kỳ nghĩ ở trong lòng.
Diêu Tinh Lưu liếc nhìn hai người: "Trương sư huynh, vừa rồi ta đi ngang qua tiệm rượu, thấy vị bằng hữu kia kiếm pháp xuất chúng, muốn luận bàn một phen."
Ặc, không hổ là mê võ, sao lại trùng hợp đi ngang qua tiệm rượu vừa lúc trông thấy ta đánh bại tên kiếm khách kia? Mạnh Kỳ nửa cảm thán nửa nghi hoặc.
Trương Viễn Sơn nghiêng đầu hỏi ý kiến Mạnh Kỳ, hắn không muốn quyết.
Tiểu quỷ này là Tứ Khiếu giống như ta, cũng nắm giữ chiêu thức Ngoại Cảnh, không biết ai mạnh ai yếu... Chiến ý của Mạnh Kỳ dâng lên nồng đậm, muốn đọ sức một phen với đệ tử chân truyền võ cùng cảnh của đạo đại tông để xem cao thấp của mình so với người khác trong cùng thế hệ.
Hắn còn chưa trả lời, Diêu Tinh Lưu hừ một tiếng: "Yên tâm, ta không dùng Dương hư âm thực, chỉ luận bàn kiếm pháp Khai Khiếu kỳ."
"Được." Mạnh Kỳ không muốn rút Hồng Nhật Trấn Tà Đao ra nhỡ bại lộ thân phận.
Trương Viễn Sơn thối lui vài bước, miễn cưỡng thu tâm tư lại, đứng ngoài quan sát luận bàn, gặp lúc trọng yếu sẽ ra tay, ngừa ngộ thương.
Diêu Tinh Lưu rút hai thanh bảo kiếm sau lưng ra, chúng một dài một ngắn, tay phải dài tay trái ngắn, chẳng nói năng thêm gì, hai tay cong thành hình nửa cung, chiêu thức cổ quái công về phía Mạnh Kỳ.
Tay phải cầm trường kiếm dương hòa vững vàng, tay trái đoản kiếm âm lãnh mềm mại, phối hợp với nhau lại hài hòa thần kỳ, từng vòng kình khí hình cung tản ra như có thể phá tan tất cả mọi thứ binh khí.
Không có sơ hở, không, sơ hở không ngừng theo âm dương cải biến mà thay đổi… Sắc mặt Mạnh Kỳ nghiêm trọng, lui về phía sau một bước, Băng Khuyết Kiếm vẫn cắm trong vỏ.
Mạnh Kỳ vừa lui, Diêu Tinh Lưu tiến lên, trường kiếm đoản kiếm đột nhiên giao nhau, phảng phất hai nửa cung đưa lưng tựa nhau, kình phong lăng, âm khí ám tập.
Mạnh Kỳ chưa rút kiếm, lui thêm một bước, tránh khỏi phạm vi trường kiếm.
Diêu Tinh Lưu đắc thế không buông, giẫm chận tiến về phía trước, công liên tiếp bảy chiêu, Mạnh Kỳ vẫn chưa rút kiếm, lùi lại liền bảy bước.
Nhưng, bảy bước lúc này đều lui vừa đủ, thoát ly phạm vi bao phủ của chiêu thức Diêu Tinh Lưu.
Dương kiếm ở trên, âm kiếm ở dưới, âm dương thay đổi liên tục, hỗn độn sinh Thái Cực, Diêu Tinh Lưu sử đến chiêu thứ mười.
Đột nhiên, Mạnh Kỳ rút kiếm ra, một kiếm tầm thường, vô cùng chuẩn xác đâm trúng vào chỗ mắt cá Thái Cực Âm Dương Ngư.
Leng keng hai tiếng, song kiếm Diêu Tinh Lưu bị từng vòng lực bắn ra hai phía, lỗ hổng phần ngực lộ ra.
Mạnh Kỳ không thừa dịp thắng truy kích. Mà trường kiếm đút vào vỏ, chắp tay nói: "Đa tạ."
Diêu Tinh Lưu kinh ngạc nhìn song kiếm đang cầm trên tay, không thể tin bản thân mình bị thất bại, chỉ trong chớp mắt, công thủ nhẹ nhàng thế mà thắng bại đã phân.
Mặc dù hắn còn có tuyệt chiêu bảo vệ tính mạng, còn có vài chiêu thức dốc sức liều mạng, nhưng đây là luận bàn, mình đã xác thực thất bại không thể nghi ngờ!
Trương