“Ta nghĩ các ngươi đều đang ngạc nhiên bởi tao ngộ của bản thân mình. Thực ra, chúng ta cũng là người bị hại, đương nhiên, cũng là người được lợi.” La Thắng Y mỉm cười nói với bọn họ.
Mạnh Kỳ đánh giá hắn là người bá đạo, thích khống chế toàn bộ đội ngũ, là người có khí chất thủ lĩnh trời sinh, bởi vậy cũng không lấy làm kỳ quái khi hắn đoạt lời trước, chỉ lẳng lặng lắng nghe hắn nói qua về Lục Đạo Luân Hồi cũng như Lục Đạo Luân Hồi Chi Chủ cho mấy người kia nghe.
Ba người kia đều có vẻ rất tin tưởng những chuyện này, chăm chú lắng nghe, cũng không nói gì, nghe xong thì lặng yên suy nghĩ.
“Tố chất của người mới lần này cũng không tệ…” Mạnh Kỳ âm thầm khen một câu.
Thiếu nữ ôm thất huyền cầm khẽ vuốt cằm, nói: “Có thể đem ta từ nhà tới đây thần không biết quỷ không hay, ít nhất của phải là đại năng Thiên bảng. Có phải Thế giới Luân Hồi hay không, chờ xem nhiệm vụ một chút sẽ rõ ràng, ta đi xem sổ trao đổi đã.”
Nói xong, nàng liền ưu nhã, điềm tĩnh đi tới trung tâm cột sáng.
Nam tử hơn ba mươi tuổi kia ngu ngơ một chốc sau đó bèn cười áy náy với hai người Mạnh Kỳ, cũng đi tới cột sáng.
Chỉ có thư sinh kia cười khổ, nói: “Ta học võ là để tự bảo vệ mình khi đi du lịch, muốn nhìn núi sông rộng lớn, chưa từng nghĩ sẽ cùng người ta tranh dấu, không ngờ lại bị kéo vào thế giới Luân Hồi này. Không biết quý tính đại danh của hai vị là gì? Tại hạ là Cát Hoài Ân.
Rất tỉnh táo, khả năng thích nghi với thực tại cũng không tồi, Mạnh Kỳ đang muốn trả lời thì đã nghe La Thắng Y nói: “Nếu mọi người đã trở thành đồng đội tức là sống chết có nhau. Tại hạ không báo tên giả, họ La, tên Thắng Y, đã mở Bát Khiếu, am hiểu dùng quyền, chỉ có chút danh tiếng mà thôi.”
“Ngươi là người đứng thứ ba mươi mốt trên nhân bảng, Thiết Quyền Vô Địch La Thắng Y?” Nam tử lanh lợi đang ở cột sáng, nghe thấy thế thì quay đầu lại, ngạc nhiên hỏi, không ngờ nam tử trước mắt lại là cao thủ Nhân Bảng.
La Thắng Y nhẹ gật đầu, lại chỉ vào Mạnh Kỳ, nói: “Vị này chính là Lôi Đao Cuồng Tăng Chân Định.”
Xxx! Ai cho phép ngươi nói ra ngoại hiệu của ta. Mạnh Kỳ nghiến răng nghiến lợi nhìn La Thắng Y, sau đó vội vàng bổ sung: “Đó là người giang hồ đồn bậy bạ thôi, tên hiệu của tại hạ là Kiếm Toái Tinh Hà, các ngươi có thể gọi ta là Tiểu Mạnh.”
Cái tên Mạnh Kỳ này hay vẫn là đợi thân thiết đã rồi nói sau, hành tẩu giang hồ còn phải dùng nữa.
Thiếu nữ và nam nhân ngoài ba mươi tuổi kia đều nhìn về phía Mạnh Kỳ với tạo hình trái kiếm phải đao, sau đó cả hai đều gật đầu, tỏ ra tin tưởng thân phận của hắn.
“Không thể tưởng tượng được hai vị đều là cao thủ Nhân bảng. Tại hạ là hương chủ Đại Giang Bang – Tào Chiến, đã mở Tứ Khiếu.” Nam tử ngoài ba mươi tuổi kia kinh sợ nói.
Hương chủ Đại Giang Bang, Mạnh Kỳ thoáng nghĩ tới Thích Hạ và Ngôn Vô Cương, trong lòng không khỏi cảm khái.
Thiếu nữ kia bình thản lên tiếng: “Họ Nguyễn Lang Gia, Nguyễn Ngọc Thư.”
“Con gái của gia chủ Nguyễn gia sao?” La Thắng Y kinh hãi hỏi lại.
Mà Mạnh Kỳ cũng đang nghĩ tới khuyết tự Độ Nhân Cầm (người mang đàn) của Nguyễn tộc ở Lang Gia.
Lúc này, trước mắt hắn lại tối sầm, tiếng của Lục Đạo Luân Hồi Chi chủ vang lên:
“Tây Lỗ xâm chiếm, thế như chẻ tre. Triều đình hỗn loạn, có người chủ hòa, có người chủ chiến. Phái chủ chiến đề cử Lục Quan – người năm đó một tay kiến tạo Thiết Sơn quân tái nhậm chức, chỉ huy đại quân, đánh lui Tây Lỗ.”
“Lục Quan tái nhậm chức, đại bộ phận quan lớn trong triều sẽ không được bình an, vì vậy đều phái ra cao thủ của mình, ý định chặn giết giữa đường. Ma Môn cũng thừa lúc thế cục đang loạn này âm mưu nổi dậy.
“Lục Quan gánh vác thiên hạ, có rất nhiều nhân sĩ giang hồ chạy tới tương trợ.”
“Nhiệm vụ chính tuyến thứ nhất, hộ tống Lục Quan an toàn trở về kinh thành, cùng hội hợp với nhóm của La Thắng Y, nhiệm vụ thành công ban thưởng 200 thiện công, thất bại khấu trừ thiện công tương ứng, không có cách nào mở ra nhiệm vụ chính tuyến số hai.”
“Nhiệm vụ phó tuyến thứ nhất: dẫn dắt người mới, sau khi nhiệm vụ kết thúc, mỗi người còn sống thưởng 200 thiện công, thất bại không trừng phạt.”
“Nhiệm vụ phó tuyến thứ hai: giết chết kẻ tội ác chồng chất Việt Tây Hổ Cao Thông, đạt được sự tin tưởng của thủ lĩnh hộ vệ của Lục Quan, thành công ban thưởng 50 thiện công, thất bại không trừng phạt.”
“Nhiệm vụ phó tuyến thứ ba: một người Luân Hồi tại thế giới này đã chết khiến cho bí tịch Bất Tử Ấn Pháp rơi vào tay một tiểu bối vô danh của Ma Môn, từ đó trở thành một đời Tà Quân. Đánh chết Tàn quân Quan Ứng, cắt đứt truyền thừa của Bất Tử Ấn Pháp, thành công ban thưởng 300 thiện công cùng bí tịch Bất Tử Ấn Pháp, thất bại không trừng phạt.”
Ánh sáng trước mắt tắt đi, Mạnh Kỳ ngốc trệ trong giây lát, bởi vì nhiệm vụ cuối cùng thật ngoài dự liệu của hắn. Người Luân Hồi không ngờ chết đi lại làm tiền đề quật khởi cho một kẻ vô danh tiểu tốt, khiến cho hắn trở thành cao thủ của một phương thế giới.
Cảnh này khiến cho Mạnh Kỳ lần đầu tiên có cảm giác người Luân Hồi và thế giới Luân Hồi này có chung một hơi thở, không còn là kiểu sau khi hoàn thành nhiệm vụ thì phủi mông rời đi, không một chút liên quan gì nữa.
“Vừa mới đổi Thiên Đao thì lại gặp được Bất Tử Ấn Pháp, chẳng lẽ muốn Thiên Đao bất tử…” Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
…
“…Việt Tây Hổ Cao Thông nhiều lần muốn giết hại Lục Nguyên soái đang ẩn cư ở đây. Kẻ này vô cùng giảo hoạt, chỉ cần có gió thổi lay là sẽ trốn rất kỹ khiến cho ta không thể nào tìm giết được. Thỉnh cầu hai vị nghĩa sĩ diệt trừ bọn đạo chích này để chúng ta có thể yên tâm hộ tống Lục Nguyên soái vào kinh.” Một vị nam tử trung niên mặt chữ điền nói qua sự tình về Cao Thông với Mạnh Kỳ và Nguyễn Ngọc Thư.
Ba người đang ở trong một gian phòng đơn sơ, phụ cận không có ai, xem ra Lục Quan đang ở một nơi khác. Chỉ có lấy được tín nhiệm của thủ lĩnh thị vệ này thì mới có thể gặp Lục Quan, bắt đầu nhiệm vụ chính tuyến được.
Mạnh Kỳ nhìn nhìn sang bên cạnh, thấy chỉ có thiếu nữ lãnh diễm thoát tục Nguyễn Ngọc Thư thì trong lòng khẽ động, hiểu ra Cát Hoài Ân và Tào Chiến đi cùng La Thắng Y, phải tới kinh thành mới gặp được nhau.
“Cả thiên hạ đều kính ngưỡng Lục nguyên soái, kính xin nói cho ta biết Cao Thông ở đâu, ta sẽ lập tức đi lấy đầu hắn.” Mạnh Kỳ đi thẳng vào vấn đề mà không thèm vòng vo.
Tạo được ấn tượng ban đầu trong mắt người khác rất quan trọng, sẽ có lợi cho nhiều hành động về sau này của bọn hắn. Mà một cao thủ lạnh lùng chỉ si mê đao kiếm chính là kiểu hình tượng dễ gây ấn tượng cho người khác nhất.
Từ lượng thiện công ban thưởng, Mạnh Kỳ đoán tên Cao Thông kia cũng không quá mạnh mẽ, độ khó của nhiệm vụ này khả năng nằm ở chỗ khác.
Thủ lĩnh hộ vệ hài lòng, nhẹ gật đầu: “Cao Thông chính là Bang Chủ của Việt Tây Bang, luôn có sự bảo hộ của cao thủ nhất lưu bên cạnh. Hơn nữa, thực lực của hắn cũng không thấp, cũng đã gần bằng cao thủ nhất lưu. Nhưng vấn đề lớn nhất là hắn vốn là kẻ nhát gan, giỏi về khinh công và ẩn nấp, chỉ cần hộ vệ của hắn ngăn cản được trong một thoáng công phu là hắn đã bỏ trốn mất dạng rồi. Mà sau khi hắn trốn rồi, chỉ sợ là bậc tông sư cũng không tìm được.”
“Cho nên phải một chiêu giết chết.” Mạnh Kỳ nhìn thủ lĩnh hộ vệ, cũng không hỏi cao thủ nhất lưu có tiêu chuẩn thế nào bởi sẽ làm lộ ra chi tiết. Đến lúc gặp rồi, chỉ cần quan sát động tác của Cao Thông cũng như hộ vệ của hắn là có thể đại khái đoán ra phạm vi thực lực ngay.
“Phải.” Thủ lĩnh hộ vệ lập tức đem đặc điểm bên ngoài, phong cách võ công, các hoạt động ưa