Ngày hôm sau, Mạnh Kỳ vác đao đeo kiếm hộ tống đám người Lục Quan, Ba Đồ đi đến bên ngoài cung. Lúc hắn đến nơi thì thấy vài tên cao thủ đại nội đang chờ đợi tại đó.
"Lục soái, ở trong cung đã có hữu tướng trấn thủ, nên chắc là không có nguy hiểm gì nữa đâu!" Mạnh Kỳ nói với vẻ nghiêm nghị.
Lục Quan nhẹ nhàng gật đầu: "Hữu tướng nhất định sẽ cùng chúng ta đi tìm thiếu chủ Giáng tộc, ngươi cũng không cần chờ ở chỗ này, muốn làm cái gì thì đi làm cái đó đi!"
Mạnh Kỳ làm ra vẻ trầm ngâm mà nói: "Lục soái, sự tình hoà đàm gian trá lần này có quan hệ trọng đại, ta nghĩ rằng ta nên đến báo cáo với từng vị hoàng tử một, để bọn hắn sớm làm ra chuẩn bị thỏa đáng."
Lục Quan sửng sốt một chút, như có điều suy nghĩ mà nói: "Đi thôi!"
Võ công, quan hệ và địa vị của ông ta không bì được so với hữu tướng Vương Đức, cho nên ông ta muốn duy trì tình trạng trung lập tuyệt đối thì chỉ tự rước lấy sự phản cảm từ bốn vị hoàng tử mà thôi. Các hoàng tử sẽ nghĩ rằng: Lão tử đã có ý tốt muốn lôi kéo một tên tướng quân không có binh quyền lại lụi bại như ngươi, vậy mà ngươi còn không cảm kích à?
Bởi vậy ông ta cần phải tỏ ra thái độ lưỡng lự có nên bỏ qua sự giúp đỡ loại này hay không. Chỉ cần còn có hy vọng lôi kéo được thì hầu hết các hoàng tử sẽ không đến mức căm hận và trở mặt với ông. Quan trọng nhất chính là, ông cũng không biết vị hoàng tử nào muốn âm thầm hòa đàm với Tây Lỗ, cộng thêm việc tính toán đánh bạc các loại báu vật, cũng không biết ông ta có hiểu rõ lần hoà đàm này có gian trá hay không? Trước tiên ông ta cần phải thăm dò cho rõ một hai cái đã, hiện tại lấy cái cớ này đúng là vừa vặn.
Mạnh Kỳ dõi mắt nhìn cảnh bọn họ đi vào cung, khuôn mặt hắn lúc này cũng không có biểu tình gì. Sau đó hắn rời khỏi đó mà đi về phía phường Vương Hầu nằm ở bên trái cung điện. Bước chân của hắn không vội không chậm, tựa như đang tản bộ sau mỗi lần luyện công vào mỗi buổi sáng vậy.
Hắn không có kế hoạch cụ thể sẽ gặp ai trước ai sau, dự định là đi dọc con đường này, nếu thấy phủ đệ nhà ai trước thì liền gặp người đó trước.
Tiến vào phường Vương Hầu, Mạnh Kỳ vừa liếc mắt liền thấy ngay phủ đệ của thất hoàng tử cách đó không xa. Vì vậy mà hắn ôn hoà bình tĩnh tiến tới, rồi nói rõ ý định của mình cho người gác cổng khi đến nơi.
Người gác cổng rất là khách khí, cũng không có phong tục cổ hủ làm khó dễ để vòi tiền đối với hắn, mà vội vàng liền đi vào thông báo.
Điều này khiến Mạnh Kỳ thoáng sửng sốt. Vị thất hoàng tử này có thể được lão Hoàng Đế coi trọng, quả thật không phải là hạng người tầm thường. Ít nhất là về phương diện dạy dỗ và quản thúc thủ hạ, y làm thật không tồi. Tích tiểu thành đại, từ điều này có thể thấy sơ lược chút ít về con người của y.
Cũng không lâu lắm, người gác cổng đã dẫn Mạnh Kỳ đến phòng khách. Ở đó có một người thanh niên ăn mặc y phục thường ngày, tóc buộc thẳng bằng quan đái đang nhàn nhã nằm tựa ở trên ghế. Tư thế lười biếng, tùy ý tự tại của y phảng phất làm bộc lộ ra cảm giác như thể Mạnh Kỳ không phải là một vị khách lạ lẫm mới tới thăm, mà cứ như là lão bằng hữu đã có giao tình nhiều năm rồi.
Khí chất của y rất thanh nhã. Y cũng không đứng dậy mà mỉm cười nhìn Mạnh Kỳ rồi nói: "'Kinh Thần Kiếm' Tiểu Mạnh ngoài đời so với trong tưởng tượng của ta cũng không khác là bao. Kiếm khách trời sinh, nghiêm nghị lợi hại, chẳng qua là phong thái của Tiểu Mạnh so với ta đoán trước đó thì có cốt cách hơn nhiều, càng thêm ngọc thụ lâm phong."
"Cám ơn ngài... đã quá khen!" Mạnh Kỳ thu lại tâm tình mới nói: "Thất hoàng tử, hoà đàm lần này có gian trá."
Lúc này phòng khách có thêm vài tên cao thủ có Thái Dương huyệt nhô cao toàn tâm toàn ý hộ vệ xung quanh, mà Mạnh Kỳ cũng có thể cảm nhận được bọn họ đang âm thầm nhìn trộm.
Thất hoàng tử không lên tiếng, y vẫn nằm trên ghế như cũ, còn tay phải thì nhấc cái đậy chén trà nhấp một ngụm rồi mới nói: "Có gian trá hay không thì có liên hệ gì với ta chứ? Ta cũng không phải là người có thể làm chủ, nói thực ra, ta càng xem trọng thanh danh của mình hơn. Thanh danh của ta ở trong suy nghĩ của phụ hoàng, và trong tầng lớp sĩ lâm đều rất không tồi. Còn sự tình cắt đất cầu hoà kia, ta không quan tâm."
"Thất hoàng tử, ngài làm việc gặt hái được nhiều nhân tâm, trong triều có không ít người ủng hộ ngài. Đối với việc hoà đàm cũng có lực ảnh hưởng lớn." Mạnh Kỳ cũng không chút khách khí vạch trần sự khiêm tốn của y.
Chẳng qua y cũng không xưng hô là cô (bản) vương, mà lại lộ ra vẻ bình dị gần gũi, khiến người khác dễ bị thuyết phục.
Thất hoàng tử ha ha cười nói: "Không hổ là 'Kinh Thần Kiếm' Tiểu Mạnh, không chỉ kiếm pháp chỉ công không thủ, ngôn từ cũng tương tự như vậy, làm cho ta khó có thể chống đỡ."
Y cười cười rồi chợt thở dài: "Nếu như phụ hoàng thanh tỉnh thêm một năm, thì những lời này của ngươi có lẽ đúng, bởi khi đó thế lực của ta đã thành, mặc kệ ngôi hoàng vị thuộc về ai. Cò bây giờ, không ít quan viên trước đây trung thành với ta đều bắt đầu chuyển sang chống lại ta, cao thủ ta có thể sai khiến cũng có hạn.
Nhưng ta cũng không thể lui, cuộc chơi này đã bắt đầu, ta cũng không có tư cách rời khỏi, bởi vì ta đại diện không chỉ cho riêng bản thân mình."
Ánh mặt trời xuyên thấu qua cửa sổ phòng khách, chiếu vào trên người thất hoàng tử, ánh sáng vàng lan ra, tươi đẹp và sáng rực, nhưng cũng lộ ra một sự ưu thương cùng phiền muộn nhàn nhạt.
Nhìn xem người công tử thanh nhã vừa nằm vừa tiếp khách này, Mạnh Kỳ cũng không nói nhiều mà chỉ là nói một câu: "Thất hoàng tử, ngài cảm thấy ai là người muốn hòa đàm?"
Hắn nghĩ, lúc này y lại dám cùng một người xa lạ trước mặt là mình lớn mật bàn chuyện tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, không biết là do lòng dạ y nông cạn, hay là y vẫn tận lực biểu diễn, cố ý lừa gạt mình đây!
Thất hoàng tử giống cười mà không phải cười đánh giá Mạnh Kỳ rồi nói: "Nếu ngươi đã hỏi thì ta cho là Tam ca và Tứ ca."
"Hả! Tại sao?" Mạnh Kỳ với khuôn mặt lạnh chờ đợi y giải thích.
"Đại hãn Mạo Đốn của Tây Lỗ chính là chủ Dư tộc, đích thực là đệ tử Âm Sư Ma Môn, nhưng không có nghĩa bọn họ và Ma Môn ở Trung Nguyên là minh hữu. Trái lại, cả Ma Hậu và Âm Sư Ma Môn đều có ý định mượn nhờ thế lực Tây Lỗ để thống nhất Ma Môn vốn có mâu thuẫn xung khắc như nước với lửa, hai người đó căn bản không có khả năng liên thủ." Thất hoàng tử giống như lơ đãng nói ra một câu.
"Y đang loại trừ bản thân mình ra ngoài sao?" Mạnh Kỳ thầm nghĩ.
Thất hoàng tử tiếp tục nói: "Đại ca ngồi ở vị trí thái tử gần hai mươi năm, cho dù phụ hoàng có chèn ép như thế nào, thì thế lực đó vẫn không thể coi thường được. Ta là do phụ hoàng cố ý nâng đỡ, trong triều và trong quân đội đều có người trung thành, ở phương diện này Tam ca và Tứ ca thua kém ta quá xa. Bọn họ toàn bộ nhờ cao thủ giang hồ chèo chống, cũng không có gì ngạc nhiên, nếu bọn họ muốn giành lấy vương tọa, tất phải tẩy trừ thế lực của ta và đại ca thì mới có thể ngồi an ổn được!"
"Muốn trừ ngoại tất nhiên trước phải an trong, bọn họ tất nhiên không muốn khai chiến với Tây Lỗ, như vậy có thể khẳng định hai người bọn họ muốn hòa đàm rồi."
"Bài ngoại cũng có thể an trong được mà, nắm bắt được xu thế chung, nên thừa cơ hội làm khó dễ lần hòa đàm này." Mạnh Kỳ cũng chẳng cho là y nói đúng hay sai mà chỉ đáp lại một câu.
Thất hoàng tử cười cười, nói ngược lại: "Thế nhân đều nghe đồn ta cấu kết với Ma Môn, không biết Tiểu Mạnh ngươi có nghe về chuyện này?"
"Có!" Mạnh Kỳ tích chữ như vàng trả lời.
Thất hoàng tử lắc đầu: "Thống trị thiên hạ cần dùng đủ loại quan lại. Những quan lại này đều đến từ