Đêm tối vắng lặng chỉ có tiếng gió thổi rì rào, Ma Hậu đứng trước mặt Mạnh Kỳ nhưng lại gây cho hắn cảm giác trống rỗng như không tồn tại.
"Đao pháp tốt." Âm thanh khàn khàn mê hồn khẽ truyền vào tai, kích thích lòng người, Mạnh Kỳ đang trong thời điểm chịu phản phệ sau khi dùng Đoạn Thanh Tịnh nên tâm thần hơi dao động.
Đúng lúc này, tiếng đàn biến đổi như núi cao sông dài, mênh mông sáng sủa, Mạnh Kỳ thu lại tâm tình, rút Tà Kiếp ra, giơ Băng Khuyết lên, khởi đầu tư thế ra chiêu Diêm La Thiếp, khoảng cách gần thế này xem ngươi còn làm được trò trống gì!
Trường kiếm vừa giơ lên, trong đôi mắt tang thương của Ma Hậu thoáng hiện vẻ khen ngợi, bàn tay trái bà ta vẫy nhẹ.
Mạnh Kỳ cảm thấy thân thể giống như bị sợi dây vô hình cuốn lấy rồi kéo lệch sang một bên, kiếm thế bất thành, không thể nhanh chóng xuất chiêu.
Âm Khí Thiên La!
Tuy được Kim Chung Tráo hộ thể, khí âm nhu không thể xâm nhập thân thể Mạnh Kỳ để điều khiển chân khí và cơ bắp của hắn nhưng lại quấn quanh như một sợi tơ mỏng manh vô hình, ảnh hưởng động tác của hắn.
Thân hãm trong phạm vi của Thiên La Công chẳng khác nào con mồi sa vào mạng nhện, càng giãy dụa thì càng bị quấn chặt.
Ma Hậu chính là con nhện độc đang nằm trên lưới săn mồi.
Ma Hậu vươn tay phải, năm ngón tay hơi cong chụp vào đầu Mạnh Kỳ, đầu ngón tay rung rung như cánh hoa đang nở rộ, biến hóa bất định không thể phỏng đoán nhưng tỏa ra kình phong mạnh mẽ sắc bén như thực chất, tầng tầng lớp lớp nối nhau, ẩn tàng sức mạnh như núi lửa chỉ chờ bùng nổ, kẻ trúng phải chắc chắn mất mạng.
Cao thủ Khai Khiếu Kỳ bình thường mặc dù có thể đánh ra chưởng phong kiếm khí nhưng hiệu quả gây sát thương rất thấp, thường ra đến khoảng cách vài bước đã chẳng khác nào gió thổi, chỉ làm mát đối thủ chứ không gây tác dụng gì, trừ phi là những môn tuyệt học như Phách Không Chưởng, ở khoảng cách gần hơn tuy có tác dụng nhưng nếu thực lực tương đương thì đối thủ vẫn chống chịu được, cùng lắm là bị vết thương nhẹ. Vậy nên giao đấu ở cấp độ này vẫn lấy chiến đấu cận thân làm chủ, chưởng phong kiếm khí chỉ ở mức phụ trợ.
Theo số lượng khiếu huyệt được mở tăng lên, nội công mạnh hơn, khả năng sát thương của chưởng phong kiếm khí cũng mạnh mẽ theo, đến cảnh giới tương đương hoặc vượt qua nửa bước ngoại cảnh như Ma Hậu, sức mạnh thân thể đã không kém cấp bậc đại tông sư, có thể phóng chân khí ra ngoài hình thành lớp cương khí hộ thể, chưởng phong chỉ phong trở nên khủng bố vô cùng, một chưởng có thể lấy mạng người bên ngoài vài chục bước chân.
Đối mặt với đám người nội lực mạnh mẽ, chưởng phong chỉ phong đáng sợ này thì chiêu thức bình thường hoàn toàn vô dụng vì căn bản không có cơ hội tiếp cận.
Trước đây khi Vưu Hoàn Đa muốn giết Mạnh Kỳ có kiếm pháp khó lường nhưng bị phế nội công từng có ý tưởng đứng ngoài tầm thanh kiếm dùng chưởng phong tấn công, kết quả bị Mạnh Kỳ trong trạng thái khỏe mạnh hoàn hảo dùng A Nan Phá Giới Đao Pháp lừa giết lại.
Chỉ phong sắc bén như kiếm từ xa bắn tới, tính bộc phát ẩn tàng bên trong, ào tới tầng tầng lớp lớp khiến Mạnh Kỳ dù nhìn thấy sơ hở trong thân pháp Ma Hậu, liên tục xuất trường kiếm nhưng không thể xuyên thủng.
Tốc độ của Ma Hậu không nhanh, dường như mang theo cả bóng tối xung quanh cùng tiến tới một cách nặng nề chậm chạp nhưng không thể chống cự.
Tiếng đàn réo rắt, Mạnh Kỳ gắng gượng trấn áp cảm giác sợ hãi trong lòng, không để loại khí thế này áp chế và tinh thần bị quấy nhiễu, hắn vận chuyển tâm pháp A Nan Phá Giới Đao Pháp, để tâm linh rơi vào trạng thái không minh mỗi khi xuất đao.
Tuy đã được nghỉ ngơi đôi chút, khôi phục tinh lực nhưng vừa sử dụng Đoạn Thanh Tịnh nên muốn chém thêm một đao nữa chắc chắn phải dùng Xá Thân Quyết, nhưng lúc này hắn chỉ muốn mượn tâm pháp để giữ vững tâm cảnh, tránh tan vỡ trong lúc giao tranh khí cơ.
Cơ bắp Mạnh Kỳ gồng lên khiến áo đen dạ hành bay phấp phới, ánh sáng vàng tối lấp lóe, muốn thoát khỏi Âm Khí Thiên La.
Đột nhiên, trong lòng Mạnh Kỳ hơi động, hắn dừng giãy dụa, tinh thần tràn ra ngoài bám theo khí âm nhu đang quấn quanh thân.
Tâm linh phẳng lặng như mặt nước hồ thu của hắn phản chiếu hình ảnh xung quanh, từng sợi từng sợi tơ âm nhu vô hình phấp phới bốn phía, có sợi quấn quanh cánh tay, có sợi quấn quanh mắt cá chân, có những sợi kết thành tấm lưới bao trùm xung quanh.
Chúng đều bắt nguồn từ Ma Hậu, bị bà ta khống chế nên Mạnh Kỳ có thể mượn chúng để dùng tinh thần dò xét cảm ứng sự phân bố chân khí, sự biến hóa của thân pháp và huyền bí của năm ngón tay biến hóa.
Tâm linh hắn không hề rung động, chiếu rọi hết thảy, quy luật lưu chuyển cương khí quanh thân Ma Hậu, phân bố mạnh yếu kình lực chỉ phong hiện ra rõ ràng.
Trong tích tắc đó, những dòng khẩu quyết Phá Khí Thức lần lượt hiện ra trong nội tâm Mạnh Kỳ, hắn bỗng bừng hiểu, hóa ra muốn luyện thành chiêu này thì phải có trạng thái tâm linh hiện tại hoặc có năng lực tinh thần dò xét địch, chân khí điều tra địch của Bất Tử Ấn Pháp.
Trường kiếm của hắn đâm ra, lắc lư di chuyển giữa ngàn đầu vạn sợi khí âm nhu như được chân ý bí ẩn dẫn đường, rồi xuyên qua đâm trúng vị trí yếu kém nhất của chỉ phong.
Bụp, chỉ phong tan biến, Ma Hậu ồ khẽ một tiếng, năm ngón tay cong lại, khoan thai búng ra, bằng tư thế tuyệt đẹp bắn trúng mũi kiếm Mạnh Kỳ, đẩy nó ra ngoài.
Tiếng đàn bỗng nhiên biến đổi thành cao vút chói tai tựa như dây đàn đều đứt phựt, một luồng kình phong sắc bén bắn tới tấn công Ma Hậu.
Ma Hậu khẽ vung tay áo, khí âm nhu liên kết dẫn lệch hướng luồng kình phong khiến nó bắn trúng thân cây bên cạnh, để lại vết nứt sâu hoắm.
Nguyễn Ngọc Thư còn cả chiêu này? Cây đàn này hơi khác thường!
Mạnh Kỳ không kịp kinh ngạc, hắn nắm lấy cơ hội, trường kiếm chém ra.
Kiếm quang thuần túy, cô đọng lạnh buốt như được gọi lên từ địa ngục bắn về phía mi tâm Ma Hậu, thời cơ và vị trí đều vô cùng chính xác, nhằm đúng vị trí sơ hở trên lớp cương khí hộ thể của bà ta.
Ma Hậu hừ khẽ, tay trái biến thành trảo chụp tới, vô số khí âm nhu tụ lại quấn tầng tầng lớp lớp quanh mi tâm kết thành một cái kén.
Có tới không lùi, có đi không về, trong kiếm quang cực nhanh tựa hồ ẩn chứa pháp lý, kén khí chưa hoàn toàn hình thành trường kiếm đã tới nơi.
Bụp!
Kén khí âm nhu nổ tung, thế tới của trường kiếm bị ngăn cản, ngón trỏ trái của Ma Hậu điểm lên mũi kiếm, kình khí bắn ra bốn phía.
Vì có chân khí bảo vệ nên thế tới của Diêm La Thiếp bị kén khí phá vỡ, ngón tay trắng noãn như ngọc của bà ta không hề bị thương tổn.
Tấm khăn che mặt của Ma Hậu bị cắt làm đôi, phất phơ rơi xuống, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp như ngọc, hoàn toàn không có dấu vết thời gian tàn phá, ngũ quan tinh tế, dung nhan tuyệt vời, thời gian dường như chỉ khiến ánh mắt của bà ta thêm tang thương và mệt mỏi, khiến khí chất của bà ta thêm phần thành thục và mê hồn.
"Hảo kiếm pháp." Ma Hậu lại khàn khàn khen một câu.
Mạnh Kỳ cắn răng định vận chuyển Xá Thân Quyết, liều mạng xuất thêm một chiêu Lạc Hồng Trần, mượn cảm ứng phân bố chân khí và võng khí âm nhu của đối thủ để bức lui Ma Hậu, quay người bỏ