Khi đó, Trình Ảnh tin chắc rằng những tên khốn bên ngoài trường học đã được dọn sạch, nghĩ rằng sau khi mình vất vả lâu như vậy, cậu ấy cuối cùng cũng có thể không bị bắt nạt nữa.
Khi đó chính là độ tuổi thiếu niên còn ương bướng, anh quyết tâm làm một việc, thì nhất định phải làm ra kết quả bản thân mình thỏa mãn.
Khi chuẩn bị xem kết quả mình làm ra được, anh vô tình biết được Phó Tư vẫn bị bắt nạt! Chỉ là địa điểm được chuyển từ ngoài trường thành ở trong trường, thời gian từ sau khi tan học thành mỗi lúc ra chơi từ thứ hai đến thứ sáu.
"Có chuyện gì vậy?" Anh nắm lấy cổ áo đồng phục học sinh của Phó Tư, đồng phục học sinh màu xanh lam bị mực đỏ loang ra một mảng lớn, biến nó thành một màu tím cực kỳ ảm đạm.
"Vô tình đụng phải..." Phó Tư dường như đã từng khóc, nước mắt vừa mới lau đi, hốc mắt hơi đỏ, viền mắt vẫn còn sưng.
Hôm đó là hôm trước của tiết đoan ngọ, Trình Ảnh nảy sinh ra ý nghĩ đến trường học của Phó Tư chuẩn bị "Lấy mẫu điều tra".
Sau khi đi một vòng, anh không thấy thiếu niên bất lương nào, vì vậy anh đã đợi Phó Tư ở đầu phố.
Không ngờ, lại chờ được một Phó Tư như vậy.
Không có khuôn mặt trắng như bánh giầy luôn tươi cười, cũng không có ánh mắt động một chút liền thẹn thùng nữa.
Cùng Phó Tư lúc nghỉ hè dường như là hai người.
Xám xịt,tội nghiệp.
Làm thế nào để không có ai lại bắt nạt?
Bước tới ngăn cản cậu, mới có được đáp án.
"Tại sao không nói với giáo viên? Thành tích của cậu cũng không tồi, giáo viên sẽ không mặc kệ cậu đâu."
Như thường lệ, Phó tư cúi đầu, siết chặt dây đeo cặp sách, "Cảm ơn anh, Trình Ảnh, tôi không sao."
Cậu lúc này vẫn không biết Trình Ảnh đã thường xuyên "quấy rối" đồn cảnh sát vì cậu, cậu chỉ biết rằng Trình Ảnh đã hứa sẽ giải quyết đám côn đồ ngoài trường cho cậu, và đám côn đồ đó đã thực sự biến mất.
Coi như Trình Ảnh có siêu năng lực cũng không thể khiến cho đám côn đồ đó biến mất biến mất.
Trình Ảnh kéo cậu vào hành lang của một tòa nhà ống.
Những tòa nhà cổ kính không đủ ánh sáng, trời cũng tối dần, Trình Ảnh kéo cổ áo của cậu ra, đến rất gần mới có thể nhìn thấy hoa văn loang lổ vết mực trên cổ.
"Cậu làm đổ mực rồi vẽ cho chính mình một đóa hoa mẫu đơn?" Trình Ảnh cười dựa vào cổ anh, hừ một tiếng lạnh lẽo theo lỗ tai truyền đến trên da đầu, thổi ra một chút gió lạnh khiến cậu lạnh cả sống lưng.
Phó Tư đột nhiên run lên, cảm thấy mặt và cổ nóng rực, không hiểu sao trong tiềm thức lại muốn trốn.
Trình Ảnh kiểm tra xong một bên, lại bắt đầu kiểm tra một bên khác, đem người đẩy đến trên tường, lưng dán vào một góc của cửa sổ nhỏ, để một chút ánh sáng lọt vào, miễn cưỡng phác họa