Vương Thụ Dân lắc đầu thở dài, "Không mấy khả quan, ngày nào còn chưa thoát khỏi thời kỳ nguy hiểm thì ngày đó chúng ta còn chưa yên tâm được." Hắn kéo hành lý của Tạ Nhất, nói với tài xế, "Bác tài, chú mở cốp xe phía sau ra cho cháu với."
Tạ Nhất ngước lên, có điều muốn nói, lời lên đến đầu môi lại phải nuốt xuống. Đoạn lại sờ mũi, thấy không còn muốn lên tiếng nữa.
Vào xe, Vương Thụ Dân ngồi ở ghế trước, mắt không tự chủ lại liếc nhìn kính chiếu hậu, len lén quan sát người ngồi đằng sau. Tạ Nhất có vẻ rất mệt, một tay đỡ trán, mắt nhắm hờ, hai quầng mắt tối đen. Trong xe hơi tối, rọi lên gương mặt xanh tái, cổ tay gầy yếu nằm thít chặt trong tay áo sơ mi.
Áo quần phẳng phiu, phong độ ngời ngợi, rất ra dáng tinh anh xã hội. Cậu bé ngày xưa một mình xa xứ nay đã thay da đổi thịt thành một người khác. Nhưng nhìn thiếu sức sống, Vương Thụ Dân thấy vậy. Hắn để ý thấy bên trong lớp áo khoác chẳng có một lần áo bông nào, có lẽ cậu tới đây rất vội, đến nơi mới phát hiện Bắc Tân lạnh như thế, liền vội thay áo vest ra, tùy tiện choàng tấm áo ngoài vào.
Tạ Nhất từ lúc bắt đầu đã không biết phải nói gì. Bao nhiêu năm trôi đi, lòng chỉ còn lại một sự thản nhiên lạ lùng. Ấy nhưng, chẳng rõ vì sao, khi đối mặt với người kia, với đôi mắt từng xuất hiện bao lần trong giấc chiêm bao, lại chẳng thể thốt lên được lời nào. Thậm chí còn không xác định được trong trường hợp này nên nói gì là tốt, chỉ có thể yếu nhược ẩn mình, dùng im lặng làm lớp ngụy trang.
Công ty bận rộn, hôm qua tới hơn nửa đêm mới xong việc, áo chưa kịp thay đã ngủ gục trên giường, định rằng sẽ ngủ đến lờ mờ sáng rồi dậy, dè đâu lại nhận được điện thoại của Vương Thụ Dân, liền vội vàng chạy đi, quả thật là mệt đến không chịu nổi, nhắm mắt để hờ một tí, hóa ra lại thành ngủ quên mất.
Tới khi Vương Thụ Dân nhẹ nhàng gọi dậy mới nhận ra đã tới khu nhà tập thể cục điện Bắc Tân. Tạ Nhất mơ màng mở mắt, hai đầu mày khẽ chau lại, như không xác định được tình huống. Vương Thụ Dân cười, kéo cậu ra khỏi xe, "Xuống xe thôi, về nhà lại ngủ tiếp."
Về nhà... Tạ Nhất cười nhẹ một tiếng, không có biểu cảm gì, nương vào lực kéo của Vương Thụ Dân mà đứng dậy, theo hắn đi vào hàng hiên quen thuộc, bước trên những tầng lầu quen thuộc.
"Ba cậu, à... Tạ Thủ Chuyết, không còn ở đây nữa. Ông ấy chẳng nói với ai tiếng nào, cứ bỏ đi, sau thì không thấy về nữa, chẳng rõ là đi đâu." Lúc bước ngang qua cửa nhà Tạ Nhất, Vương Thụ Dân khẽ nói. Hắn tay nắm hành lý của cậu, cố ép sát người vào bức tường sau lưng, quan sát biểu tình của Tạ Nhất. Sau bao cuộc bể dâu, hắn cuối cùng cũng có thể nhìn ra sự đuối nhược trong Tạ Nhất, và đồng thời cũng hiểu được, cậu không bao giờ để lộ ra.
Với Tạ Nhất, tất cả đều là chuyện đã qua. Vương Thụ Dân biết, con người Tạ Nhất luôn luôn là vậy, vui buồn không nói, chỉ dùng sự im lặng để đáp trả mọi thứ. Nhưng đôi mắt không gợn một sắc đục kia lại chẳng hề biết che giấu điều chi, lòng nghĩ sao đều phơi bày ra tất thảy. Ít ra, Vương Thụ Dân có thể nhìn thấy điều này. Song, giờ đây, người kia lại chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt, nói một tiếng "Vậy à." rồi thôi.
Bỗng nhiên lại thấy thất vọng, như có một cây kim chồi ra, đâm vào trong thịt, có chút đớn đau hèn mọn.
Vương Thụ Dân hắng giọng, mở cửa, đẩy Tạ Nhất vào nhà, rót cho cậu một ly nước ấm, "Làm ấm tay cậu trước đi. Nhìn cậu ăn mặc như thế, lại lâu không về nhà, chắc đã quên nhà cửa bày biện ra sao rồi nhỉ?"
Tạ Nhất khẽ nói cảm ơn, cởi áo khoác để qua một bên, bình thản đáp, "Mùa đông Thượng Hải không lạnh lắm."
Vương Thụ Dân bất chợt nhớ tới con hẻm nhỏ chật hẹp kia, nhớ căn phòng với cánh cửa bằng tấm ván ép ọp ẹp, bốn bề gió lùa lạnh thấu xương, và cả sự việc đã xảy ra khi ấy... chẳng hiểu sao tim lại đập mạnh, ừ hữ một tiếng rồi đổi đề tài, "Cậu sao rồi, công việc thế nào?" Đã có bạn gái chưa? Nửa câu sau nuốt vào bụng, không dám thốt ra.
"Cũng được." Tạ Nhất uống một ngụm nước, thở hắt một hơi, làn da xanh tái bị hơi nước làm trở nên hồng nhạt, mi mắt rũ xuống, nhìn tấm thảm dưới chân, "Ngày nghỉ của năm tôi không dùng tới, bây giờ xin nghỉ một lần, nếu có chuyện gì cần thì cứ nói, tôi đều có thể làm được."
Vương Thụ Dân sững ra, đối phương đột ngột tạo ra phòng tuyến nước lửa bất xâm, không biểu thị chút tò mò nào về hắn, làm hắn chẳng biết xoay trở ra sao, "Không, không có gì. Cậu yên tâm nghỉ ngơi đi. Đã đói chưa? Muốn ăn gì nào?"
Hắn muốn hỏi, Tạ Nhất nè, bốn năm đại học tự túc ấy có thấy khổ cực không? Một thân một mình sống tha hương ở thành phố đất chật người đông, có bị ai ức hiếp không? Bây giờ đang làm gì, đã ổn định chưa, đã quen việc chưa? Bao nhiêu năm rồi, có bạn gái hay chưa? Tuổi cũng chẳng còn nhỏ nữa, mau yên ổn đi thôi... Bao lời muốn hỏi là vậy. Thế nhưng lại bị hai tiếng "cũng được" xua đuổi đi.
Vương Thụ Dân có rất rất nhiều lời muốn tâm sự cùng Tạ Nhất, toàn là những điều chẳng thể gửi trao với người khác. Ví như hồi còn ở trong quân ngũ, người đồng đội chỉ vừa hai mươi tuổi khi chết cũng không nhắm mắt, bản thân thì suýt tí đã không về được nữa, biến ba má thành gia đình liệt sĩ. Bây giờ nghĩ lại, cũng không thấy sợ hãi mấy. Lại còn muốn nói, này nhóc, tôi đã đọc những cuốn sách ngày xưa mà cậu hí hoáy viết cảm nhận đó, thiệt tình là quá hay luôn.
Nhưng rồi bi ai nhận