Tạ Nhất rũ mắt nhìn đôi tay mình đang bị Vương Thụ Dân lo lắng siết chặt. Giữa hai người không gian yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng rơi của một cây kim. Vương Thụ Dân tưởng như hô hấp của mình đã đình trệ, tựa thể bị cáo đang đứng trước vành móng ngựa đợi phán quyết của tòa án, hoặc là vô tội tha bổng, hoặc là vạn kiếp bất phục.
Tạ Nhất khẽ nhắm mắt, hàng mi cong nhợt nhạt đổ bóng tối xuống vành mắt, thể như vô cùng mệt mỏi buông một tiếng thở dài và một nụ cười gượng gạo, "Cả đời này của cậu? Tôi lấy cả đời này của cậu để làm gì?"
Vương Thụ Dân lòng chùng xuống.
Tạ Nhất nhân lúc đối phương thẫn thờ vội rút tay ra, thở dài một tiếng nhẹ tênh, đứng dậy dọn thức ăn đã nguội lạnh trên bàn, món nào ăn không hết thì bỏ vào tủ lạnh, bát đũa xài rồi thì cho vào máy rửa chén, rửa tay, không vội ngồi xuống, đứng dựa lưng lên cái tủ âm tường gần đó lấy gói thuốc lá ra, tìm bật lửa dưới bàn trà, đốt thuốc lên hút, mắt rũ mi buông, rít từng hơi khói dài.
Cậu không bao giờ mang theo thuốc lá trong người, thân cũng chẳng ám tí khói mù hơi tỏa, vừa nhìn liền thấy là người chẳng khi nào hút thuốc, thế nhưng động tác kẹp thuốc và rít thuốc lại thành thạo vô cùng. Khói trắng cuộn lên xoáy thành vòng, vẻ mặt mịt mờ hư ảo giấu sau làn sương đục. Sau một đỗi trầm mặc mới lên tiếng, "Có vài câu, tôi nghĩ mình không nói thì cậu cũng hiểu. Vương Thụ Dân, đã nhiều năm như thế, cậu có bao giờ suy nghĩ đến cảm nhận của người khác chưa?"
Vương Thụ Dân ngồi thừ người trên ghế, vẫn chưa hoàn toàn hồi phục sau khi bị từ chối, tiếp tục câm lặng, không biện bạch, không giãi bày, chỉ có lồng ngực là đang thắt chặt lại.
Phòng mở máy điều hòa, không khí khô ẩm, Tạ Nhất liếm môi một cái, nói tiếp, "Nhà họ Vương chỉ có mình cậu là con trai, cậu không nghĩ chút gì cho ba mẹ cậu à? Cái nơi nhỏ xíu nhà ai làm gì cả xóm đều biết ấy, liệu có thể giấu giếm được sao? Hai người họ đã sống cả đời ở đó, lẽ nào cậu muốn họ không nhà để về?"
Nụ cười nhợt nhạt dần biến thành nụ cười cay đắng, Tạ Nhất hít sâu, quay đầu đi, sặc khói ho vài tiếng. Cậu đã từng phải vin vào chất nicotin ấy để vượt qua những tháng năm khổ cực, sau thì cai bỏ. Nếu đã không có người thương mình, mình tự thương mình vậy.
Vương Thụ Dân lo lắng ngước đầu lên nói, "Tiểu Tạ, cậu đừng hút nữa."
Tạ Nhất nhún vai, dụi tắt một nửa điếu thuốc trong cái gạt tàn ám đầy bụi, rồi xoay người vào bếp, pha một ấm trà xanh, rót vào trong hai cốc thủy tinh, đặt một cốc trước mặt Vương Thụ Dân, còn mình thì vẫn đứng tựa lưng trên cái tủ âm tường, như một vị thần trên cao nhìn xuống, khuyên nhủ đứa con lầm lạc, "Lăn lộn ngoài đường từ bấy đến giờ, cho là đi gây dựng sự nghiệp hay mở mang kiến thức gì cũng được, xong rồi thì về nhà đi, sống cho tốt vào, nên làm gì thì hãy làm ngay, con gái người ta dù có tốt thế nào cũng chẳng thể đợi cậu cả đời... Cậu đừng ích kỷ như thế nữa." Một tay siết quai cốc, một tay di trên miệng cốc, "Trên đời có rất nhiều chuyện mới mẻ, nhưng không phải chuyện gì cũng nên nếm thử. Đã không có kết quả, cậu tội gì phải dấn thân vào? Đây chẳng qua là vì cậu suy nghĩ quá nhiều nên bị ảnh hưởng thôi. Với lại, tôi..."
Vương Thụ Dân đứng bật dậy, kéo Tạ Nhất ôm vào lòng, nước trà nóng hổi vẩy ra khắp sàn. Hơi thở của người kia vấn vít quanh mũi, Tạ Nhất ban đầu là ngây người, sau cơ thể như bị bùa chú đóng băng lại, cả người cứng ngắc, chẳng chút sức lực đẩy Vương Thụ Dân ra.
Hai tay Vương Thụ Dân vòng qua eo Tạ Nhất, cái áo bông chẳng thể giấu được cơ thể gầy trơ xương đâm vào tay đau nhói, nhưng nỗi đau thịt da lại chẳng bằng sự xót xa đang dâng trào trong tim. Eo Tạ Nhất thực sự là rất gầy... Gầy đến như thể siết mạnh tay một cái là cậu sẽ gãy đôi ra. Nhưng lúc nào cũng vươn thẳng, mặc kệ có bao nhiêu khổ cực oằn xuống đôi vai thì cậu vẫn một mình chịu đựng không than vãn nửa lời.
Vương Thụ Dân có thể cảm giác được người trong lòng hắn mới đầu là kinh ngạc, sau thì người gồng lên cứng ngắc, cuối cùng lại khe khẽ run rẩy. Bây giờ, Vương Thụ Dân chẳng muốn suy nghĩ gì nhiều nữa. Thốt nhiên nhận ra khi ôm người này chặt trong tay thì bao nhiêu ước vọng bấy nhiêu năm đều trở thành hiện thực cả. Những ước vọng xa vời mù mịt chẳng dám với tới, khiến lòng tiếc thương buồn tủi.
Hoàng Hoa đã than trời trách đất, gào rú giận dữ, thét lên hỏi hắn, ông có biết chó thường chết như nào không?! Vương Thụ Dân cảm thấy, hắn chính là ông nội của chó.
Vương Thụ Dân chậm chạp cúi đầu, vụng về phủ môi mình lên đôi môi tái nhợt lạnh băng của Tạ Nhất, thành kính như một con chiên ngoan đạo, ôm theo tâm tình lo lắng sợ hãi là sẽ bị đánh cho một cái bạt tai, tinh tế thưởng thức mùi vị của đối phương. Hai bàn tay sau lưng cũng dịu dàng trượt trên tấm lưng gầy của Tạ Nhất, như cố ủi an xoa dịu cái người đang run rẩy ấy.
Tạ Nhất không cự tuyệt hắn. Cậu bi ai nhận ra, bất kể thế nào, người này mãi mãi là chấp niệm của cậu. Là tâm ma, là mê muội. Khiến cơ thể cậu chẳng cách nào khước từ hơi ấm kề cận của hắn. Cũng chính vì vậy mà cả người cậu cứ run lên không ngừng.
Vương Thụ Dân ghìm hai tay ôm Tạ Nhất thật chặt, đôi môi càng lúc càng dấn sâu, hiển hiện rõ ý đồ xâm lược. Nụ hôn nồng nàn, hơi thở quyện chặt... Tạ Nhất run rẩy đánh