Tạ Nhất bước ra cửa khách sạn, Vương Thụ Dân ngồi ngoài cửa như ăn mày giật mình một cái, ngoác mồm không biết nói gì, vẻ mặt ngây ngô trợn mắt nhìn cậu.
Tạ Nhất thở dài, "Tôi chưa trả phòng, lên đó ngồi chút cho ấm đi."
Vương Thụ Dân rụt cổ, đi đứng loạng choạng, lảo đảo đứng lên, cúi đầu cụp tai như đứa bé bơ vơ theo Tạ Nhất lên phòng. Tình hình này hết một nửa là hắn đang giả vờ. Lý Ái Quân có dạy, đối với Tạ Nhất tra dầu còn không chịu chạy như vậy thì càng tỏ ra yếu đuối càng tỏ ra đáng thương thì sẽ càng khiến cậu để ý.
Bao nhiêu năm nay, dù là cầm súng hay cầm bàn tính thì hắn đều nắm quyền làm chủ, muốn gì phải đạt được nấy, muốn chiến thắng thì phải cố sức nỗ lực, tuyệt đối không được để người khác áp đặt cuộc đời mình.
Nhưng, được người ta thích là một cái tội, đi thích người ta cũng là một cái tội.
Vương Thụ Dân tắm nước nóng xong bước ra thì hít hà nước mũi, nhìn Tạ Nhất ngồi trên giường, trên gối để một quyển tạp chí tên gì không biết. Hắn đi tới, không dám tiến đến quá gần, nhưng cũng chẳng nỡ cách quá xa, vừa vặn cự ly 1 mét, cúi đầu kêu, "Tiểu Tạ."
Tạ Nhất ngước lên.
Vương Thụ Dân nhìn vào mắt cậu, tim bỗng nhói đau.
Tạ Nhất nói, "Lo chuyện Tạ Thủ Chuyết xong, mai sẽ đi về."
Vương Thụ Dân căng thẳng, "Cậu muốn đi đâu?"
"Về Thượng Hải." Cậu nhìn hắn, "Tôi không nợ ông ta gì hết, nhưng ông ta sinh tôi nuôi tôi cũng rất nhiều năm... bây giờ tôi báo đáp cũng là phải ý. Tôi sẽ cho ông ta tiền, mặc ông ta làm gì thì làm... Cậu còn nhớ mẹ tôi chứ?"
Vương Thụ Dân chỉ muốn quỳ xuống cầu xin, nhưng Tạ Nhất lại đắm chìm trong chuyện cũ. Hắn bước tới, nắm lấy tay cậu, rối bời nói, "Tiểu Tạ... Tiểu Tạ... Nếu cậu thấy khó chịu, thì cứ đánh cứ mắng tôi... Chỉ cần cậu..."
"Chỉ cần tôi làm sao?" Tạ Nhất khẽ cười, nhưng lại khiến Vương Thụ Dân không nói được lời nào, chỉ biết nhìn cậu van vỉ.
Tạ Nhất dời mắt nhìn xuống sàn nhà, lại cười một tiếng, "Đó là số phận của mẹ tôi, từ lâu tôi đã thông suốt. Thời điểm ấy, mọi chuyện phải nên là như vậy, việc xảy đến đã giúp bà được giải thoát. Cậu nói xem, cuộc đời của bà, bình thường lặng lẽ, không tình thân không tình yêu, cũng không có bất kì tình cảm nào đặc biệt. Bà chẳng có gì cả... Nếu như cứ sống tiếp thì chẳng phải sẽ thành dằn vặt sao?"
"Tiểu Tạ, đừng nói nữa."
"Sống lâu để làm gì? Để phải tận mắt chứng kiến cảnh Tạ Thủ Chuyết dắt người đàn bà dơ bẩn kia về làm ô nhục chính cái phòng cưới của mình sao?"
Vương Thụ Dân ôm Tạ Nhất, để cậu tựa vào ngực hắn, nhưng bất giác lại chỉ khiến hắn nghĩ, rằng lồng ngực mình thiếu ấm áp, thiếu chắc chắn, bằng không sao lại chẳng thể sưởi ấm cho cơ thể lạnh giá của cậu.
Tạ Nhất nhắm mắt, không cự tuyệt.
"Bà yêu lầm người, nên phải trả giá suốt đời." Cậu nói.
Vương Thụ Dân siết chặt hai cánh tay đang ôm cậu lại, câu nói lạnh lùng kia như thể là đang nói chính hắn, làm hắn đau đớn chỉ muốn bỏ chạy để không phải nghe thấy gì nữa. Ai cũng bảo kẻ vô tâm là kẻ hạnh phúc nhất, vì bởi chỉ cần hữu tâm là sẽ hữu tình, rồi thì thương tổn.
Tạ Nhất khe khẽ thở dài, "Cậu nói xem... tôi còn phải trả giá tới khi nào nữa?"
Vương Thụ Dân ngây ra, những gì Tạ Nhất nói hắn đều nghe thấy, thế nhưng lại chẳng thể hiểu, lúc sau mới run run hỏi lại, "Tiểu Tạ, cậu nói gì?"
Tạ Nhất hừ một tiếng, gạt bàn tay của hắn ra, "Cậu không hiểu à? Không hiểu thì thôi vậy."
Vương Thụ Dân thấy như mình đang đứng trên một đám mây, nên nhảy bật lên, ra sức đá chân, miệng la ó tựa thú điên, chạy qua chạy lại một hồi, rồi xông vào Tạ Nhất đè cậu xuống đất.
Vai Tạ Nhất đập xuống sàn, ré lên một cái, "Vương Thụ Dân cậu thần kinh à?"
Vương Thụ Dân giật mình, vội vàng bò dậy, chuyển từ trạng thái điên cuồng sang trạng thái chó cưng, "Đập trúng đâu đập trúng đâu? Để tôi xem... Sao trên người cậu nhiều vết máu bầm thế này? Có làm sao không? Băng gạc đâu rồi? Đi bệnh viện thôi. Hôm nay cậu đừng đi đâu hết, phải vào viện khám xem sao."
"Cậu để con mắt dưới lỗ mũi hả? Sờ xong chưa, mau bỏ ra... Vương Thụ Dân cậu làm gì thế?"
Tạ Nhất kháng nghị không thành, bị Vương Thụ Dân bế lên. Tên khốn này đúng chẳng phải đùa mà, có thể bế người ta đi băng băng như vậy.
"Từ giờ trở đi cậu là người của tôi. Đừng có chống chế! Tự cậu thừa nhận đấy thôi. Người của tôi nên tôi xót tôi thương. Cậu đó, phải nghe lời tôi biết chưa."
"Cậu hoang tưởng à, tôi nói khi nào? Tôi nói vậy khi nào?"
"Chối cái gì mà chối, tôi bảo cậu nói là cậu nói."
...
Cuộc đời này, mặt trời luôn đủ để sưởi ấm tất cả mọi người.
Mọi chuyện sau đó vẫn theo lệ thường mà diễn ra. Dẫu sao thì không phải ai cũng may mắn là nhân vật trong tiểu thuyết Quỳnh Dao, suốt ngày không ăn không uống không ngủ chỉ nói chuyện yêu đương. Còn phải đi làm, phải ăn cơm, phải kiếm tiền nuôi gia đình... Và còn phải đối mặt với phụ huynh trước vấn đề come out.
Đối với chuyện này, Tạ Thủ Chuyết