Vương Thụ Dân không phụ sự mong đợi của mọi người mà đậu vào Lục Trung, đương nhiên cái cụm "không phụ mong đợi" ấy là đã nói quá nói hoa rồi. Theo như lời Vương Đại Xuyên thì là, miễn là học xong cấp Hai và cái thứ cắm trên cái cổ không phải là cái bô thì đều có thể thi đậu được vào cái trường đó.
Về phần Tạ Nhất, chuyện có hơi khó khăn một tí, phải sau bao ngày chờ đợi sàng lọc hết người này tới người kia thì mới có tin xác nhận là đã đậu Nhất Trung. Thành tích của Tạ Nhất không phải là cao nhất, ấy nhưng so với cả khối thì vẫn thuộc hàng học sinh ưu tú. Ban đầu ai cũng cầm chắc cậu có thể thi vào Nhất Trung, nhưng tới phút chót thì suýt một chút vì nửa điểm mà thi trượt.
Bất quá nói gì thì nói, thi vào cấp Ba hay Đại học đều giống nhau, miễn đậu là được, đủ điểm là tốt rồi, nhiều hơn một chút cũng lãng phí.
Lại nói chuyện chính, việc Tạ Nhất đậu Nhất Trung là một chuyện đáng mừng. Hàng xóm hễ ai nhắc tới Tạ Nhất thì đều tấm tắc khen ngợi không dứt, bảo rằng thằng bé này học hành giỏi giang mai này tiền đồ xán lạn, nhìn tới nhìn lui thì hình như cậu ta là người đầu tiên ở huyện mình đậu vào Nhất Trung thì phải nhỉ?
Ai cũng vui, ngoại trừ Tạ Thủ Chuyết.
Khi Tạ Nhất cúi đầu đưa giấy báo trúng tuyển cho gã, tên đàn ông hiếm khi mới không say xỉn ấy cũng chỉ nhếch miệng một cái, khóe miệng kéo lên nom như một nụ cười khẽ, hoặc cũng có thể là bởi gã ta suốt ngày say xỉn bị cồn làm tê hết thần kinh nên trông mới giống vậy, sau đó không mặn mòi gì mà nói, "Nhất Trung, tốt, học phí không mắc."
Rồi không còn biểu hiện gì nữa.
Dẫu sớm biết trước là thế, nhưng Tạ Nhất vẫn thấy có chút thất vọng. Có đôi khi đêm khuya người vãng, cậu sẽ nghĩ, mình đã bao lâu rồi không gọi người đàn ông này một tiếng "ba" nhỉ? Nếu không phải Hoàng Thái Hương để lại ngôi nhà này thì liệu rằng cha con hai người có tới nông nổi lưu lạc ngoài đường chẳng nhận ra nhau?
Như thể hai kẻ hoàn toàn xa lạ trên đời này.
Sau cùng vẫn là Giả Quế Phương và Vương Đại Xuyên lo liệu mọi chuyện, nấu một bàn tiệc chúc mừng Tạ Nhất thi đậu Nhất Trung. Vương Đại Xuyên bị dị ứng cồn, uống một chút bia thì liền nổi mẫn ngứa gãi không ngừng, nhưng vẫn vui mừng bưng một ly bia lớn, mặt mày đỏ au vỗ vai tạ Nhất, "Làm con nuôi của bác đi, đổi sang họ Vương, gọi Vương Nhất, tên đẹp đó chứ, vừa giàu vừa giỏi." Rồi bị Giả Quế Phương đập cho một cái.
Tạ Nhất cúi đầu cười, ngực chợt nhoi nhói đau, dù có gần gụi nhiều hơn nữa thì cậu vẫn là họ Tạ, hộ khẩu viết rõ ràng chúng ta là người dưng khác biệt.
*
Chớp mắt một cái không còn áp lực học hành thi cử, Vương Thụ Dân liền như ngựa đứt cương, tới cả Tạ Nhất cũng không nhất mực ôm sách trong tay. Hai thiếu niên suốt ngày dính lấy nhau. Tạ Nhất muốn làm thêm kiếm học phí, Vương Thụ Dân cũng theo sát, thành ra hai người ban ngày cùng vào phụ việc trong một quán cơm nhỏ, tới tối thì rủ nhau ra sân bóng rổ đã cũ ở sau khu chung cư mà tập luyện.
Sự thực chứng minh, thể thao vô cùng có lợi cho sức khỏe và cơ thể. Vương Thụ Dân đã cao tới một thước tám, sắp sửa vượt qua Vương Đại Xuyên, lượng cơm ăn mỗi bữa cũng tăng vùn vụt, khiến Giả Quế Phương mỗi lần đều phải lo lắng dòm chừng bụng con, e nó bị bội thực té ngửa ra chết.
Tạ Nhất suốt ngày dang nắng nên đen đi rất nhiều, cũng quen thêm được một vài người bạn, nhìn chững chặc hẳn ra, nhưng vẫn mi thanh mục tú như cũ. Người lớn mỗi khi nhìn cậu thì lại lấp ló thấy hình dáng Tạ Thủ Chuyết, áo quần phẳng phiu, dáng người thon thả, mắt hàm tình như hoa đào đầu xuân, khiến các cô các bà phải đỏ mặt xấu hổ mấy phen.
Song đẹp thì đẹp, tính tình ngàn vạn lần đừng học theo ba cậu.
*
Thời gian trôi nhanh, dù muốn hay không cũng tới ngày nhập học. Đầu tháng tám, Tạ Nhất xách một bao hành lý đi Nhất Trung học quân sự. Ở bến xe, Giả Quế Phương cứ nắm chặt tay cậu dặn dò liên miên, Nhất Trung không gần nhà như Lục Trung, thiếu niên mới mười lăm mười sáu đã phải một mình rời nhà.
Tạ Nhất ngồi trên xe đò, nhìn cảnh vật nối đuôi nhau bị bỏ lại phía sau thì thất thần, bất chợt nhớ tới Hoàng Thái Hương. Có ở tình huống nào thì mẹ cậu luôn ăn nói nhẹ nhàng, có phong thái của người trí trức, khác với dì Giả. Dì Giả bao giờ cũng nói năng lớn tiếng như thể là đang cãi nhau với người ta, tính tình lại nóng nổi ngay thẳng, lúc nào cũng vội vàng xao động. Hai người họ khác nhau một trời một vực, ấy lại đều là những người mẹ tốt nhất.
Lúc vô tình thì bất ngờ mò thấy thứ gì đó trong chiếc túi bên trái ba lô, lần tay vào lấy thì phát hiện đó là một cuộn tiền, lại nhớ tới khi sắp lên tàu thì dì Giả cứ liên tục nắm cái ba lô của cậu, thế nhưng cậu lại không biết dì đã nhét tiền vào khi nào.
Tạ Nhất ôm ba lô vào lòng với niềm trân trọng nhất, mắt chợt đỏ au lên, cố nhịn để nước mắt đừng rơi.
Nhất Trung nằm ở phía rìa ngoài của Bắc Tân, đi xe nửa tiếng mới đến, là trường học tốt nhất với đội ngũ giáo viên giỏi nhất, học sinh thông minh nhất, cùng tương lai xán lạn nhất. Thế nhưng nơi ấy không có dì Giả bác Vương, không có bà con lối xóm thân thiết nhiệt tình, cũng như không có thiếu niên rạng rỡ như ánh mặt trời kia.
*
Chương trình học quốc phòng chẳng qua chỉ như một nghi thức nhập học, rất nhanh liền kết thúc, nên cũng không có thời gian nghỉ nửa chừng, cứ học liền một mạch.
Tạ Nhất rất nhanh liền phát hiện trung học và phổ thông là hoàn toàn khác nhau. Học sinh Nhất Trung ai nấy đều có một khí chất hết sức đặc biệt. Toàn trường ngập tràng cái khí chất ngồn ngộn ấy. Tất cả họ đều là những người ưu tú nhất, được gia đình và thầy cô nuông chiều, nên kiêu căng tự phụ, coi mình là thiên tài của thế giới.
Bởi vì ai cũng mang trong mình cái suy nghĩ đó nên lớp học không đoàn kết lại chẳng đồng lòng, lúc