“Nô tài ( nô tỳ) khấu kiến các vị điện hạ, điện hạ......”
“Đứng lên đi.” Bình thản cắt ngang Tiểu Lan, Thanh Phong hành lễ, đại hoàng tử Lâm Diễn cuối cùng tiến vào thiên điện, cẩn thận mà đem cửa đóng lại.
Tiểu Lan, Thanh Phong hai mặt nhìn nhau, bọn họ không muốn đứng bên ngoài canh cửa chút nào!!
Trong phòng dược hương nồng đậm.
Lâm Khiêm vẻ mặt vô cùng đau đớn: “Thập nhất hoàng đệ đã khoẻ chút nào chưa?”
Ta không muốn nói nhiều, ngươi muốn kiếm chuyện sao? Lâm Hoài tức giận khi bị hắn lôi kéo tay, trong lòng nghĩ như vậy, nhưng vẫn thong thả nuốt xuống, điểm đầu.
“Vậy là tốt rồi!” Lâm Hách khoa trương vỗ vỗ ngực.
Lâm Thân ngồi ở bên cạnh, cười nói: “Mới vừa nãy chúng ta nhìn thấy phụ hoàng, liền tránh ở phía sau gốc cây, chờ phụ hoàng đi mới dám vào.”
Lâm Hoài làm bộ như không hiểu nhìn Lâm Thân.
Lâm Hách lập tức miệng rộng giành giải thích: “Bốn người chúng ta bị phạt đóng cửa mấy ngày! Đây là trộm chạy đến thăm ngươi, thập nhất đệ không có việc gì là tốt rồi, chúng ta đi trước, nếu bị người khác phát hiện chắc chắn sẽ bị phạt nặng hơn a!” Nói xong, cười khẽ chớp chớp mắt, ra vẻ đáng thương định ôm Lâm Hoài.
“Lâm Hách!!” Ba vị hoàng huynh vừa thấy hành động này của hắn, đồng loạt kêu lên.
Lâm Hách ngẩn ra, nhưng tay thì đã đánh vào cơ thể người kia một phát.
“A...... Ô......” Má ơi!! Đau chết ta rồi a a!!!
Lâm Hoài suýt chút nữa đau đến ngất đi. Thân mình vốn đã thấy khoẻ một chút, phút chốc lại như bị giẫm đạp, giằng xé. Trong nháy mắt ngã vào trên giường, phần eo đau đớn tựa như bị vặn gãy, đôi mắt to đen cơ hồ muốn rơi lệ, đôi môi tái nhợt nhiễm một màu xanh tím.
“Không...... Không thể tin...... Này là do ai làm?!!” Lâm Hách vốn chuẩn bị giải thích, nhưng cái phát tay lúc nãy của hắn đã đem quần áo Lâm Hoài trượt xuống tới phần eo, trên thân thảm thiết nhất thời bày ra trước mặt mọi người —— trên vai một loạt các dấu răng bất quy tắc, nhũ thủ bị người cắn đến sưng đỏ thậm chí bị thương, cánh tay, bụng đều là một mảnh xanh tím lại một mảnh tím xanh.
Lâm Hách lửa giận tận trời, người nào cư nhiên dám cường bạo hoàng đệ hắn?!! Thật to gan!!
Mắt thấy Lâm Hách định lên tiếng hỏi Lâm Hoài một cách rõ ràng, Lâm Thân, Lâm Khiêm lập tức kéo hắn ra một góc, nhỏ giọng nói: “Ngươi đừng lại kích thích thập nhất hoàng đệ!”
Lâm Hách ngẩn ngơ, cũng đúng, nam nhân bình thường bị như vậy còn muốn nghĩ không thông, huống chi hắn lại là một hoàng tử?!
“Cái kia, thập nhất hoàng đệ, ngươi đừng luẩn quẩn trong lòng a...... Ngươi đừng có….!!?” Lâm Thân kéo Lâm Hách bước đi, hoàn toàn không để ý Lâm Hách còn chưa nói xong.
“Nhỏ giọng thôi, ngươi muốn bị phụ hoàng phát hiện chúng ta trộm đi à?” Lâm Thân hung tợn mắng một câu, quay đầu cười như xuân phong đối với Lâm Hoài, “Thập nhất hoàng đệ, chúng ta không quấy rầy nữa.”
Hồ ly!
Thầm mắng một tiếng, Lâm Hoài cố hết sức mà đem quần áo chậm rãi kéo lại ngay ngắn, nằm xuống.
Lâm Khiêm không có nhìn hắn, chính là trên mặt hiện lên dị sắc, cảnh đẹp như thế ở phía trước, là nam nhân đều nhịn không được a.
Lâm Diễn hướng hắn gật gật đầu, “Không có việc gì là tốt rồi.” Cùng Lâm Khiêm liếc nhau, trầm mặc một chút rồi đi ra ngoài.
Quái nhân. Lâm Hoài bĩu môi.
“Thuốc của ngươi đã lạnh, ta giúp ngươi đun nóng lại.” Lâm Khiêm thấy một phen dược quán ngay tại trong phòng, có chút ngoài ý muốn nhíu mày, xem ra thập nhất hoàng đệ này thân mình đích xác rất yếu.
Dược? Lâm Hoài lúc này mới nhớ tới, vốn sớm nên uống dược, nhưng từ lúc Lâm Lam Đế đến, rồi đến phiên bốn vị hoàng tử này tới ồn ào, hắn đã quên mất.
Không cần a a a —— ta không cần uống thuốc a a......
Trong lòng rên rĩ, đáng tiếc Lâm Khiêm không có tâm linh cảm ứng, chỉ thấy hắn đem chén dược đã lạnh cho vào siêu thuốc, chờ cho hơi trắng bốc lên mới rót lại ra chén đem qua giường.
Lâm Hoài nhìn chằm chằm Lâm Khiêm, tựa hồ Lâm Khiêm cầm trong tay chính là huyết phong hầu độc dược.
“Có cái gì không đúng?” Lâm Khiêm lại nở một nụ cười, đáng tiếc ở trong mắt Lâm Hoài quả thật chính là ác ma nhếch môi đang muốn ăn thịt người.
Con mẹ ngươi tên khốn, ai nói Lâm Khiêm thái độ làm người kỳ quái!? Hắn tuyệt đối là một tên ác ma đội lốt người, vẫn là thuộc loại
gian xảo, quỷ quyệt giấu đằng sau nụ cười thiên sứ a!!!
“Thập nhất hoàng đệ chán ghét uống dược?”
Lâm Khiêm cuối cùng mới phát giác sắc mặt Lâm Hoài càng lúc càng khó coi, không khó đoán ra lý do.
Tới địa ngục đi, mèo khóc chuột giả từ bi, khốn kiếp vương bát đản ngươi, ta trù cả nhà ngươi không chết tử tế được, ngươi dám ép ta uống dược!!?
Hai mắt Lâm Hoài cơ hồ phát ra đầy hoả.
“Dược là phải uống.”
Uống con mẹ ngươi, đồ đại đầu quỷ, ngươi đứng nói chuyện thắt lưng không đau, nên người uống cũng đâu phải là ngươi!!
Nhìn thấy ánh mắt không đồng ý của hắn, Lâm Khiêm khó xử nói: “Ngươi thân thể yếu đuối, lại không có thể ăn mứt hoa quả để bớt đắng......”
Mứt hoa quả?! Còn gia vị? Vừa đắng vừa ngọt chẳng ra làm sao...... Ghê tởm chết được, mới không cần!!
“Ngươi không uống ta làm sao mà rời đi được, mà nếu cứ ở đây để phụ hoàng phát hiện ta chuồn mất, ta đây sẽ càng thê thảm.” Vẻ mặt đầy đáng thương nhìn hắn, Lâm Khiêm làm một bộ ảo não than thở, làm cho hắn thiếu chút nữa thật đúng là liền ngoan ngoãn cầm lấy bát mà uống.
Chết cũng không uống, ngươi chuồn mất bị phát hiện đó là do ngươi không hay ho, đâu có chuyện gì liên quan tới ta.
“...... Ha hả......”
Lông tơ đều dựng đứng, Lâm Hoài càng thêm đề phòng nhìn Lâm Khiêm, mẹ nó, cười gian như vậy làm gì?
“Ha ha ha ha cáp......” Lâm Khiêm thuận tay cầm chén đặt ở một bên, sang sảng cười to, “Thập nhất hoàng đệ, ngươi thật thú vị.”
Bị ta trừng mắt tới điên rồi sao? Không thể nào......
—— Quả nhiên điên rồi, dược của ta, hắn uống làm gì!?
Lâm Khiêm đem dược uống xong, cười cười tiến về phía Lâm Hoài, hôn hắn, nước thuốc từ cổ họng trôi vào trong bụng Lâm Hoài. Bị đè lại đầu, Lâm Hoài muốn động cũng không thành, huống chi hắn cũng không khí lực để mà động.
Uống chưa hết khẽ liếm liếm môi, Lâm Khiêm lại nói một câu làm cho hắn nổi trận lôi đình: “Hảo hương vị.”
Ta muốn tiêu diệt ngươi a a a a a ——
“...... Hoài, ” Lâm Khiêm đột nhiên nhẹ giọng, doạ hắn nhảy dựng, nhưng lời nói kế tiếp làm cho cả người hắn cừng đờ, “Ta thích ngươi, gả cho ta được không?”
Một giây, hai giây......
Ước chừng qua một phút đồng hồ hắn mới phản ứng lại ý tứ của Lâm Khiêm.
Cái gì?! Ngươi cho ta là nữ nhân a a?!!
“Tạch” ngồi dậy, dùng khí lực lớn nhất tống cho Lâm Khiêm một cước, Lâm Khiêm không hề né tránh, ngạnh chịu, trực tiếp bị đá tới bên cạnh bàn.
Hai tiếng vật thể rơi xuống đất đồng thời vang lên. Một cái là Lâm Hoài ngã quỵ trên mặt đất, một cái là Lâm Khiêm ngã sấp xuống làm đánh nát chén thuốc. Mảnh sành văng tung toé, vẩy ra cặn bã bám vào tay Lâm Khiêm.
“Ngươi không sao chứ?” Lâm Khiêm vừa định dìu hắn, đã bị Lâm Hoài đẩy ra.
Tiểu Lan xông vào ốc, kêu lên sợ hãi: “Điện hạ, ngươi không sao chứ??”
Thanh Phong cũng từ ngoài cửa chạy vào, một tay nâng ngang lưng hắn, một tay xuyên qua đùi, bế hắn lên giường.
“...... Ngày khác lại đến nhìn ngươi.” Lâm Khiêm kéo xuống góc áo, nói. Nếu cứ ở lại dây dưa chính là tự tìm mất mặt, vẫn là để cho chính hắn hảo hảo ngẫm lại thôi.