Nghị sự trong điện, Lâm Lam Đế không chút hoang mang uống một ngụm trà, hắn không mở miệng, trọng thần phía dưới cũng không dám nói trước, sợ chỉ không chú ý liền khiến long nhan phẫn nộ, chết như thế nào cũng không biết. Vốn bình thường đều lướt qua cho có lệ nhưng vì Lâm Hoài biến mất nên không khí thật nghiêm túc.
Lúc nói ra việc Lâm Hoài mất tích cho Lâm Lam Đế thì nét mặt già nua của Hà Nguy chợt run lên, rõ ràng cách làm của đế vương nằm ngoài dự liệu của hắn.
“Chúng khanh gia nói ta nên làm sao đây.” Lâm Lam Đế đem bóng da đá ra, làm bọn họ trở tay không kịp. Các đại thần phía dưới trừ Hà Nguy ra, ai cũng mới biết Lâm Hoài có thể vào tẩm cung, hơn nữa còn là biến mất trong Kiền Minh Điện!
Im lặng không nói, thập nhất hoàng tử được sủng ái tất cả mọi người đều thấy, bỗng biến mất mà một chút dấu vết để lại cũng không có, làm sao nói đến việc điều tra? Nếu lỡ điều tra không được, chẳng lẽ nói với đế vương là hết hy vọng rồi? Ai cũng không dám tự tìm xui xẻo a.
Hà Nguy không biết Lâm Lam Đế đã biết gì hay chưa, ánh mắt tựa hồ ở trên người mình dừng lại lâu nhất.
“Ba vị tể tướng nói trước đi, dù sao đều là nguyên lão trong triều.” Lâm Lam Đế vẻ mặt thoải mái nói, giống như việc đang bàn không phải về đứa con hắn sủng ái, mà là về thời tiết. Không ái có thể hiểu được tâm tư của hắn, ngược lại thân mình càng run lợi hại hơn.
Hà Nguy hít thật sâu, dù thế nào đi nữa hắn cũng không có chứng cớ, cũng không làm gì được mình.
“Bẩm bệ hạ. thần nghĩ nên dán bảng tìm người ngoài cổng thành.”
“Không thể! Hiện tại các quốc gia có thế lực ẩn núp trong kinh thành, đây đối với Lâm quốc rất bất lợi.” Thượng thư tể tướng lên tiếng phản đối, người này còn không phải chính là đối thủ một mất một của Hà Nguy, từng là thừa tướng.
Chung quy cảm giác…. Nghị sự lần này, thực sự quỷ dị. Lục bộ thượng thư không để lại dấu vết lui về sau vài bước, miễn chuốc lấy tai họa.
“Chẳng lẽ khiến thập nhất hoàng tử thất lạc bên ngoài sao!!!?” Hà Nguy râu bạc run lên một cái, nói xong được kêu là lời lẽ nghiêm túc chính nghĩa.
“Ân, cũng không biết là bị người trói lại, hay là tự đi theo.” Lâm Lam Đế phụ họa nói, thuận tiện tặng thêm một nụ cười lạnh như băng, “Tam thiếu gia nhà ngươi vừa đến, thích khách cũng liền xuất hiện, tam thiếu gia nhà ngươi vừa đi, hoàng tử của trẫm cách đêm cũng không thấy đâu. Thật sự rất trùng hợp a.” (Nghe như anh bị vợ bỏ không bằng ấy =)))))))
Lau đi mồ hôi lạnh, Hà Nguy cảm giác bây giờ rất không thích hợp. Bất quá phần lớn cấm vệ quân đều do hắn nắm giữ, hắn cũng không sợ, đến lúc đó cùng Úy quốc nội ứng ngoại hợp, ở giữa hưởng lợi … Hừ.
“Thật oan uổng, khuyển tử cũng bị tổn thương a.”
Hà Nguy nhìn bốn phía, mười sáu ánh mắt đồng loạt nhìn theo hắn, hoài nghi, vui sướng khi thấy người gặp họa, kiểu gì cũng có.
“Nga, phải không? Trẫm còn tưởng rằng có người muốn cải cách để áp chế trẫm.” Bừng tỉnh đại ngộ, Lâm Lam Đế lại càng cười đến vui vẻ, ánh mắt càng lạnh, thời điểm này chính là đã động sát niệm.
Gian nan nuốt một ngụm nước bọt, chiêu thức này của Lâm Lam Đế, hoàn toàn phá rối kế hoạch hắn lập ra. Mà nghị sự ở điện, cơ hội để hắn đánh tín hiệu cho đòi cấm vệ
quân là không thể có! Cho nên đối với Lâm Lam Đế chỉ có thể liều chết mà thôi.
“Hôm nay đến đây thôi.” Khẽ truyền lệnh cho các đại thần, Lâm Lam Đế hiếm khi để lộ bộ dạng lười nhác.
Nhưng tám vị đại thần không chút nơm nớp lo sợ.
Có trời mới biết có khi nào bệ hạ nhất thời hứng khởi đem một cái tội danh “Đại nghịch bất đạo” tặng cho họ không, đây cũng không phải là cái ai cũng nhận được, sẽ tru di cửu tộc ngay nha!
“Chậc chậc, thật đúng là có gian trá….” Lâm Lam Đế âm thầm nhìn chằm chằm bóng lưng Hà Nguy, đáng lẽ có thể tiết hỏa trên người vật nhỏ nên tâm tình mấy ngày nay của hắn cực hảo, Hà Nguy tiểu náo tiểu đánh, phỏng chừng hắn cũng có thể cho Hà Nguy cáo lão hồi hương, hiện tại lão lại có thể bắt bảo bối của hắn đi, muốn chết đến điên rồi sao? Hừ … tru di cửu tộc của người cũng không đủ … Hà Nguy, lão già kia người chờ đó cho trẩm.
“Ám vệ, tra ra tiểu đông tây đó ở đâu chưa?”
Ám vệ do dự, hắn biết rõ quan hệ giữa Lâm Lam Đế và Lâm Hoài, tra được thời gian khi Hà Mâu đụng chạm trên người thập nhất điện hạ, nhắm mắt cũng biết chuyện gì đang xảy ra.
“Không tìm ra?” Lâm Lam Đế lạnh mặt, bộ dáng nếu ngươi không tìm ra ta lột da ngươi… Quả thật… Quả thật giống như oán phu bị ném bỏ!! (Ta đã nói mà =))))))
“Đã tìm được. Ở kinh thành biệt viện vùng ngoại ô…tam thiếu gia Hà gia cũng đang ở đó.” Kiềm chế tâm trạng, làm đào thần mà bị giết, thật là chuyện rất buồn phiền.
“Đêm nay mang người về.” Lâm Lam Đế dừng một chút, “Trẫm cùng đi.” Vật nhỏ phỏng chừng sẽ không tin tưởng bọn họ, không chừng còn muốn ồn ào thêm.
“Dạ.”
“Tiếp tục phái một đội cấm vệ quân, đem lão già Hà Nguy bắt lại cho trẫm!” Lâm Lam Đế lửa giận bốc lên tứ phía, Hà Mâu, nếu ngươi dám động vào người của trẫm, trẫm sẽ rút gân của ngươi lột da của ngươi lóc xương của ngươi!!!” “Trẫm thật muốn nhìn xem, lần này hắn biện bạch như thế nào!!!”
Ám vệ chưa bao giờ nhìn thấy tâm tình Lâm Lam Đế lộ ra ngoài như vậy, đều là vì Lâm Hoài. Lâm Hoài đã muốn trở thành điểm yếu của đế vương…. Mà đế vương, không được phép có nhược điểm…
“Ám vệ…Đừng động, không nên động tâm.” Thản nhiên cảnh cáo một câu, Lâm Lam Đế đã khôi phục lại bộ dạng không hỉ nộ, “Lui xuống.”
“…Tuân chỉ.”
【 Toàn bộ chương này đều là về phụ hoàng đại nhân, phụ hoàng đại nhân đối với Lâm Hoài thật quan tâm… Khụ khụ, Hoan mỗ cũng không biết tiếp theo sẽ như thế nào. Bộ này cũng sắp kết thúc rồi. Hoan mổ sẽ cố gắng, sau khi mở hố mới, mong mọi người đừng vứt bỏ ta. Bố cục cũng đã nghĩ tốt lắm, không hề phức tạp muốn tranh quyền đoạt lợi cái gì, viết quá trình phát triển cảm tình là được rồi. Cười. Mọi người xem vui vẻ. Có muốn xem H ở phiên ngoại không đây? Ha Ha … 】