“Buông ra!” Lâm Hoài khẽ quát. Điên cuồng vặn cánh tay đang vây hãm mình của Lâm Lam Đế.
“Hoài nhi, ta thà chết cũng không buông ngươi ra nữa. Không bao giờ.” Như một lời xác minh, Lâm Lam Đế cúi đầu gặm cắn cái cổ trắng nõn đang lộ ra, chậm rãi tiến xuống dưới, ở xương quai xanh khẽ liếm, khiến Lâm Hoài kinh ngạc đến thở dốc.
“Ngươi……. a a a~” Chồi non phía trước bị ác ý mà gãi gãi, Lâm Hoài chưa nói hết câu đã nghẹn lại.
Thật đáng yêu. Ngậm lấy vành tai Lâm Hoài, đầu lưỡi Lâm Lam Đế đảo qua những điểm mẫn cảm, hô hấp mang theo nhiệt khí thổi vào sau gáy, làm hô hấp Lâm Hoài thêm dồn dập, Lâm Lam Đế thấy vậy lại càng ra thêm sức.
“…Đi chết đi…. Ân…. Ngươi buông…. buông ra…..”
“Không muốn buông. Cũng không bao giờ buông.”
Tay chậm rãi xiết, lùi về sau một bước, ôm Lâm Hoài ngã xuống mặt đất rộng rãi, gương mặt hắn bây giờ tràn đầy dục vọng, giống như một đóa hoa tươi đang chờ người đến hái.
Lâm Lam Đế không phải Liễu Hạ Huệ, đương nhiên sẽ không ngồi yên bất động. Trước mắt là mỹ cảnh, ngón tay trỏ có thể không động đậy hay sao?
“A….. A a…. Ô.” Lâm Hoài không thể không há miệng hô hấp.
“...... Hoài Nhi, Hoài Nhi, Hoài Nhi.”
Lâm Lam Đế như đang phát tiết, lại như tự nói với chính mình.
Tay từ từ đem vạt áo kín kẽ của Lâm Hoài mở rộng, lúc nặng lúc nhẹ xoa nắn. Trên làn da trắng mịn lưu lại những ấn kí đo đỏ ám muội.
“...... A a...... A!”
Ngón tay Lâm Lam Đế xoay một vòng trên tiểu huyệt nhỏ nhắn đang đóng chặt.
Lâm Hoài bi ai phát hiện ra, toàn bộ thân thể này đối với khiêu khích của Lâm Lam Đế hoàn toàn không phản khán. Lâm Lam Đế chỉ cần chạm vào liền mềm nhũn như nước chảy.
“Ách… A!”
Tiểu huyệt nhiều năm chưa qua khai phá trở nên khô khốc, chứa được nửa ngón tay liền kẹt lại.
“Thả lỏng...... Hoài Nhi, thả lỏng.” Lời nói của Lâm Lam Đế như có ma lực, tứ chi căng thẳng của Lâm Hoài dần thả lỏng.
Lâm Lam Đế kìm nén đến đổ đầy mồ hôi.
Chậm rãi mở được ba ngón tay, chỗ mẫn cảm bị xoa nắn, khiến Lâm Hoài run rẩy thở dốc.
Thấy đã được, Lâm Lam Đế liền đem chính mình chậm rãi đưa vào.
————————-
Cả người như tan rã, Lâm Hoài ngơ ngác nhìn trần nhà Kiền Minh Điện….. hình như….. lúc làm…. hắn có nói
cái gì đó?
Đau quá...... Không chỉ có thân thể...... đầu cũng đau, vừa suy nghĩ đầu liền đau như búa bổ.
“Khá hơn chút nào chưa? Ta không chú ý tiết chế… còn đau lắm sao?”
Lâm Lam Đế bộ dáng ăn no đến thỏa mãn. Nhìn chỉ muốn đánh cho.
“Còn…..” Vừa mới nói một chữ, Lâm Hoài không nhịn được ho khan. Cổ họng rất đau.
“Hoài nhi….!” Lâm Lam Đế nét mặt ảo não, hắn không nên xúc động muốn Lâm Hoài ở đây, thân thể Lâm Hoài quá yếu, làm bên ngoài đã là gánh nặng, mà chính mình kích động lại không thể tiết chế, khiến Lâm Hoài bất tỉnh suốt một ngày mới tỉnh lại.
Cọ cọ ở hõm vai Lâm Hoài, Lâm Lam Đế vẻ mặt vui sướng. Vật nhỏ nhà hắn không bỏ đi nữa, còn nhớ rõ lúc vật nhỏ rên rỉ nói sẽ không rời bỏ hắn nữa.
….Hắn ta cao hứng như vậy… không phải lại đang suy nghĩ biến thái gì chứ?? Lâm Hoài giật mình.
“Hoài nhi…… Đừng đi.”
…….Không đi thì ta là đồ ngốc.
“Ngươi đáp ứng ta rồi….. Không đi nữa…”
Ta đáp ứng hồi nào? Ta bị điên mới đáp ứng ngươi….
“Đã quên rồi à?” Lâm Lam Đế mỉm cười, bộ dáng lão hồ ly trộm được đồ, “Là lúc ngươi và ta đang làm đó……”
Lúc đó làm sao có thể xem là thật được chứ?!!!! Ngươi là đồ điên!!!!!!!!!!!
Mặc kệ như thế nào, Lâm Hoài đáng thương vẫn không đấu lại Lâm Lam Đế, cũng trốn không thoát lòng bàn tay của hắn. Cả đời này yêu thương dây dưa…… Khiến Lâm Hoài của thời điểm bị bỏ rơi không xuất hiện nữa, ngược lại còn được cưng chiều đến chín tầng mây.
.:. HOÀN CHÍNH VĂN.:.
Tác giả: 【 Muốn chết a, phụ huynh trong nhà cấm lên mạng, ngẫu phóng ngựa chuồn êm để lên được mạng. Ân. Có lẽ cũng không như ý. Ai, ngoạn du hí muốn sảo tử. Kết thúc đại các. Tát hoa. Các thân ái thông cảm kết cục bình thản như thế không 】