Trấn An Vương phủ hôm nay không gian trở nên im lặng lạ thường. Không hề nhìn thấy bất kì thị vệ nào tuần tra xung quanh. Thay vào đó khắp các dãy hành lang được treo lên rất nhiều đèn, làm cho các lối đi trở nên sáng rõ. Những thứ này tất cả đều do Nam Cung Dạ hạ lệnh sắp xếp. Vì sao ư? Lý do còn không phải là vì để đón tiếp một người hay sao.
Nam Cung Dạ một mình ngồi trên bàn gỗ dài, trong tay cầm lấy một quyển binh pháp mà từ từ nghiên cứu. Gương mặt vẫn như thường lệ vô cùng trấn định, từng cử chỉ của hắn đều mang theo phong thái chính trực vương giả.
Nghe được bên ngoài có tiếng động nhỏ, môi mỏng khẽ nhếch lên cười nhẹ.
"Nàng chịu trở về rồi sao?"
Lương Giai Mộc quả nhiên không tốn nhiều công sức đã thuận lợi vào được nơi này. Nàng không kiên dè trực tiếp bước vào bên trong thư phòng của hắn. Nhìn thấy thân ảnh của một người nào đó đang ung dung nhàn nhã mà đọc sách như biết chắc chắn nàng sẽ trở lại tìm hắn. Lương Giai Mộc bấy giờ trong lòng đã tức tối đến không chịu được. Đây là lần đầu tiên nàng bị trúng kế của một người, người đó không ai khác ngoài hắn. Nam Cung Dạ chính là lão hồ ly sống lâu năm mà.
"Ngài dù sao cũng là Trấn An Vương, lợi dụng lúc người khác hôn mê mà lấy trộm đồ, không sợ bị chê cười sao?"
Nam Cung Dạ nhẹ đặt quyển binh pháp trong tay xuống bàn, nhìn về phía nàng.
"Nàng lúc trước không phải cũng nhân lúc bổn vương hôn mê đoạt đi Trấn Nguyên đan."
"..."
Lương Giai Mộc nghe đến đây cũng không nói được gì nữa. Đúng thật là lần đó nàng đã nhân lúc hắn không thể phòng bị mà...trộm đồ.
"Việc đó...ta không phải đã giải thích rõ ràng rồi sao. Không nói nhiều nữa, ngài trả giải dược lại cho ta. Nếu không ta đành ra tay với ngài lần nữa..."
Nam Cung Dạ như thể không chú tâm đến mấy lời này của nàng. Hắn biết chuột nhỏ này rất cứng đầu, muốn nàng ngoan ngoãn đi theo hắn sợ là rất khó. Điều này làm hắn có phần đau đầu, xem ra đành phải từ chút một mà khiến nàng hồi tâm chuyển ý. Hắn nhìn nàng một chút sau đó điểm tay lên ghế gỗ bên cạnh gọi nàng bước đến.
"Mau qua đây ngồi đi."
"Không cần."
"Bổn vương hứa sẽ trả lại giải dược cho nàng, đến đây giúp bổn vương mài mực trước đã."
Lương Giai Mộc trong lòng bán tính bán nghi không biết hắn còn muốn giở trò gì nữa. Nàng suy nghĩ một chút cũng quyết định bước đến ngồi bên cạnh hắn.
"Bổn vương cần phê chuẩn thư án, nàng giúp ta mài mực."
"Ừ..."
Nam Cung Dạ trên miệng cười vui vẻ, thật hiếm khi thấy nàng ngoan ngoãn như vậy. Mắt phương xinh đẹp tỉ mỉ quan sát từng cử chỉ của nàng. Nhìn nàng cầm lấy nghiên mực cẩn thận mài nhẹ, động tác có chút vụng về rất khó nhìn. Hắn đột nhiên muốn trêu chọc nàng.
"Nàng mài như vậy đến khi nào mới mài xong."
Lương Giai Mộc nghe hắn có ý chê bai nàng thì trên miệng "xì" nhẹ một tiếng bày ra bộ dáng giận dỗi. Nàng khẽ đưa mắt nhìn hắn một cái, sau đó thu lại tầm nhìn không nói gì thêm chỉ tiếp tục tập trung mài mạnh tay hơn. Mài mực thôi mà có gì khó, việc này trước giờ nàng chưa từng làm qua.
"Như thế này đủ rồi chứ?"
Lương Giai Mộc cuối cùng cũng có chút thành quả đưa nghiên mực lên phía trước nhìn hắn hỏi. Như muốn khoe khoang với hắn nàng không những không mài xong mà còn rất nhanh nữa.
Nam Cung Dạ nhìn lên gương mặt của nàng, sau đó phì cười thành tiếng.
"Nàng xem chỉ mài một chút mực thì mặt nàng đã thành bộ dạng gì rồi."
Lương Giai Mộc bỏ nghiên mực xuống, nghe hắn nói như vậy liền lập tức đưa tay lên mặt sờ sờ. Nàng vừa rồi mài quá mạnh tay đã khiến mực bắn lên mặt lúc nào không hay. Nàng đưa tay lên liên tiếp lau qua lại vài lần.
"Được rồi đừng lau nữa, không khéo chuột nhỏ sẽ biến thành mặt mèo."
"Ngài nói cái gì chứ...?"
Không để Lương Giai Mộc nói xong, hắn lấy trong ngực ra một chiếc khăn nhỏ tự tay lau vết mực trên gương mặt xinh đẹp. Cử chỉ vô cùng ôn nhu nhẹ nhàng, như thể sợ rằng bản thân không cẩn thận dùng lực một tí sẽ làm nàng bị đau.
Lương Giai Mộc lúc này có phần bất ngờ ngồi ngớ người. Khăn lụa mền mại không ngừng lướt qua gương mặt, có lúc còn cảm nhận được các ngón tay của người nào đó vô tình chạm nhẹ vào mặt nàng.
"Không cần...ta tự làm được."
Lương Giai Mộc vì lúng túng mà né người đi nơi khác, tạo khoảng cách với hắn. Nàng mơ hồ nhìn thấy biểu tình thất vọng cùng hụt hẫng trên gương mặt của hắn.
"Ta mài mực xong rồi, ngài như lời đã hứa trả giải dược cho ta đi."
Nam Cung Dạ khẽ thở dài một hơi, nàng rốt cuộc vẫn là không có một chút gì để tâm đến hắn. Nàng đến cùng cũng chỉ quan tâm đến giải dược mà thôi.
"Bổn vương sẽ không thất hứa."
Lương Giai Mộc thấy hắn mở một bên ngăn gỗ dưới bàn, sau đó lấy ra một hộp gỗ nhỏ. Nàng còn tưởng hắn sẽ đưa giải dược cho nàng nhưng không ngờ hắn lại lôi trong đó ra một bình ngọc trắng. Bên trong không biết chứa thứ gì nữa.
Nam Cung Dạ từ trong bình ngọc nhỏ lấy ra một viên đan dược đưa về phía nàng.
"Nàng mau uống đi."
"Đây...là thứ gì?"
"Là Bảo Tụ đan trị nội thương rất tốt."
Đây thật là Bảo Tụ đan sao? Nàng cũng đã nghe nói qua, Bảo Tụ đan chính là đan dược rất hiếm có. Trong gian hồ không có nhiều người có được nó. Hắn thật muốn cho nàng để trị chút nội thương nhỏ này thôi sao, có đáng tin hay không đây?
"Ta không cần đâu..."
"Nàng đang nghi ngờ bổn vương..."
Lương Giai Mộc bị ánh nhìn như phát ra hàn khí lạnh lẽo thấu xương của hắn làm cho chột dạ. Không hiểu sao Lương Giai Mộc nàng chưa từng sợ qua bất kì thứ gì nhưng hôm nay lại phải yếu thế trước cái người này. Nàng trong vô thức nhìn sang hướng khác né tránh ánh mắt thâm dò của hắn, nói thật nhỏ.
"Ta tất nhiên là...nghi ngờ rồi..."
Nam Cung Dạ giọng nói càng thêm lạnh lẽo, lọ ra sự tức giận nhàn nhạt.
"Nàng yên tâm, bổn vương chưa muốn nàng chết sớm như vậy đâu."
Lương Giai Mộc nghe hắn nói như vậy cũng không phải không đúng. Nếu hắn muốn giết nàng thật thì lúc trước có nhiều cơ hội như vậy sớm đã ra tay rồi. Chỉ có điều đan dược này...
"Được rồi...uống thì uống. Nhưng uống xong rồi phải trả đồ cho ta."
"Được."
Lương Giai Mộc nhận lấy đan dược trong tay, quả thật là hình dạng của Bảo Tụ đan không sai. Thứ đồ tốt như vậy có công hiệu vô cùng tốt, thường là bị trọng thương rất nặng chỉ cần một viên thì có thể nhanh chóng hồi phục trở lại. Nàng chỉ là bị nội thương nhẹ một chút uống vào thật lãng phí.
"Hay ta cứ giữ lấy trước, thuốc tốt như vậy sau này có cần sẽ mang ra dùng."
"Không được, nàng đang bị nội thương mau uống đi. Bình ngọc này nàng cứ cầm lấy."
Lương Giai Mộc bày ra vẻ mặt khó tin nhìn hắn.
"Ngài cho ta hết thật sao?"
"Đúng vậy?"
Nàng hai mắt lóe sáng, đưa tay nhận lấy bình ngọc từ từ mở xem thử. Uầy...Không phải ít nha, đúng thật là bảo bối mà.
"Trấn An Vương ngài thật rất hào phóng."
Nam Cung Dạ thấy nàng vì yêu thích đến cao hứng như vậy thì trên môi hắn cũng cười rộ lên. Thì ra chỉ cần tặng thứ nàng thích thì nàng sẽ vui vẻ hòa nhã với hắn hơn.
"Thứ này rất quý giá...đem bán đi chắc chắn sẽ thu về không ít ngân lượng."
Nam Cung Dạ vừa nghe, nụ cười trên môi dần tắt nhẽm thay vào đó là vẻ mặt như bị hóa đá toàn phần.
"Đồ bổn vương tặng nàng dám đem bán đi."
Lương Giai Mộc biết mình lỡ lời nói ra nên chỉ biết cười cười nói lảng sang chuyện khác.
"Vương Gia...trả đồ cho ta được không?"
Nam Cung Dạ hết cách với nàng, hắn lấy trong ngực ra một túi giấy nhỏ đưa cho nàng. Lương Giai Mộc tất nhiên là nhanh tay đón lấy.
"Ngài đúng thật rất giữ lời hứa."
Nàng cầm lấy gói giải dược quay lưng lại đưa tay bỏ vào sâu bên trong vạt áo. Đến khi xong xuôi thì thì trong lòng ngờ ngợ cảm nhận được cái gì đó không đúng. Trên gương mặt bất giác đỏ lên, nhìn về phía Nam Cung Dạ.
"Ngài lấy giải dược trong người ta bằng cách nào?"
Nam Cung Dạ nghe đến đây cũng không hề nghĩ ngợi đáp trả vô cùng bình thường.
"Còn không phải giống với cách nàng lấy ra sao."
"Cái gì chứ...ngài..."
Thật quá đáng mà, hắn lúc đó như thế nào lại đưa tay