Hiện tại mặt trời đã bắt đầu lên cao, tiết trời hôm nay có thể nói là rất thuận lợi cho buổi đi săn lần này. Xung quanh khắp các liều trại có không ít người qua kẻ lại đông kín. Ở một khoảng bằng phẳng rộng lớn, lúc này được trải ra thảm lụa dài, phía trên được bố trí bàn tiệc hết sức lông trọng. Mục đích là để tiếp đãi các vị đại tướng quân, các quan viên lớn trong triều, hơn nữa còn có đoàn người sứ thần của Bắc Chu quốc. Phía trung tâm nơi cao nhất chính là tọa vị của hoàng thượng, Nam Cung Lập.
"Chúng ái khanh cùng trẫm nâng ly chúc mừng cho đại lễ săn bắn năm nay."
"Hoàng thượng vạn tuế vạn vạn tuế."
Bọn họ ai nấy đều sản khoái nâng ly uống cạn, Như những đại lễ hằng năm, lễ hội đi săn mùa thu được diễn ra vào cuối vụ mùa thu hoạch. Ngụ ý là muốn chúc tụng cho một năm mưa thuận gió hòa, dân chúng vụ mùa bội thu, khắp nơi được sống ấm no, an yên. Tất cả thú rừng đi săn được trong đại lễ đều sẽ đem đi bái tế và chiêu đãi cho quần thần ở khắp nơi.
Hôm nay chính là ngày mà các đấng nam nhân bọn họ được thoải mái uống rượu, ăn thịt xem vũ khúc linh đình. Bầu không khí ở nơi đây so với trong cung thoáng đãng hơn rất nhiều, là vì không có sự gò bó của các nghi lễ rờm rà. Chính vì thế không gian hiện tại trở nên uyên náo hơn hẳn, ai nấy cũng cùng nhau cười nói vui vẻ không cần lễ tiết khách sáo. Đúng lúc này ở bên cạnh vang lên ba hồi trống lớn như thúc giục, làm khí khái của những nam tử tham gia thi đấu càng trở nên dũng mãnh.
"Trẫm tuyên bố buổi lễ đi săn năm nay chính thức bắt đầu."
Các nam tử tham gia thi đấu đa phần đều là con cháu của các nhà tướng gia, võ nghệ cao cường. Phần còn lại chính là những người thuộc dòng dõi vương tôn thế gia trong hoành thất. Hiện tại ai nấy đều tự an bày cho chính mình một bộ cung tên tốt nhất, chú trọng vẫn là tài thiện xạ, người càng lợi hại thì chắc chắn sẽ giành được chiến thắng.
"Theo như tiền lệ của mọi năm, người thắng cuộc sẽ được trẫm đích thân ban thưởng."
"Chúng thần tạ ơn hoàng thượng."
Triệu thái giám đứng bên cạnh hoàng thượng, lúc này cũng tiến lên phía trước cầm thánh vụ trong tay. Giọng điệu the thé có chút chói tay, lão ta lớn giọng đọc rõ.
"Đã sắp đến giờ, các vị chuẩn bị cho thật tốt, đến hồi trống thứ năm sẽ chính thức nhập cuộc.Trước lúc mặt trời lặng phải trở về kịp lúc mới xem là kết thúc ngày đi săn thứ nhất."
Sau khi Triệu công công nói xong cũng lui trở về, trống lớn hiện tại đã điểm đến hồi thứ tư. Tất cả bọn họ đã bắt đầu cho người dẫn ngựa đến, chuẩn bị cung tên sắc bén sẵn sàng thi đấu.
Lương Giai Mộc lúc này cũng đi thâm dò khắp các nơi tại doanh trại. Nàng đang tìm thời cơ nhân lúc không ai để ý mới tìm đường đến liều trại của Vũ Thiên Hàn.
Vũ Thiên Hàn lúc này đang đứng tại một gốc cây nhỏ, ngựa cưỡi được cột vào thân cây chờ đợi. Hắn hôm nay vận hắc y bó sát, thần sắt lãnh đạm rất khác với bộ dáng lãng tử nho nhã thường ngày. Thân hình cao to cân xứng, tóc đen dài được buộc lên cao gọn gàng bằng một đây tuyến đỏ. Hắn ánh mắt tràn đầy tâm sự, gương mặt khẽ cúi nhẹ châm chú vuốt ve hắc mã bên cạnh.
Lúc này đây, ở một góc khuất nào đó có một giọng nói khẽ truyền tới.
"Đồ nhi...ta ở đây."
Vũ Thiên Hàn vừa nghe liền nhận ra giọng nói của nàng, hắn bán tính bán nghi nhìn xung quanh. Là tiếng nói của sư phụ thật sao?
"Ta ở bên này..."
"Sư phụ..."
"Suỵt...nói nhỏ tiếng một chút."
Vũ Thiên Hàn không ngờ lúc này nàng lại đến tìm hắn, trong lòng chính mình vừa hay cũng đang nhớ nhung đến nàng. Hắn vì được gặp người trong lòng mà vui vẻ ra mặt.
"Người đến đây tìm ta thật sao?"
"Không tìm ngươi thì gọi ngươi đến làm gì, thật ngốc."
Vũ Thiên Hàn tự chê cười chính mình, đúng là gặp nàng thì hắn vui mừng đến phát ngốc, toàn hỏi những câu vô nghĩa.
"Sư phụ người tìm ra là có gì muốn nói sao?"
Lương Giai Mộc cũng vì chuyện tối hôm qua nên cảm thấy áy náy với hắn, bắt hắn phải chờ đợi cả buổi rồi lại công cốc trở về. Nàng hôm nay mới đến tìm hắn xem như là tạ lỗi. Nói đúng ra, một phần cũng là do nàng mà hắn bị Nam Cung Dạ đánh cho bị thương.
"Chuyện hôm qua...thật sự ngại quá. Thương tích của ngươi như thế nào rồi?"
"Hôm nay là sinh thần của sư phụ, người không nên ủ rũ như vậy. Thương tích của ta không sao, người yên tâm."
Sắc diện Lương Giai Mộc đúng là có chút khó coi, đưa đôi mắt gấu trúc lên nhìn hắn. Nàng cả một đêm sau khi trở lại doanh thì không tài nào ngủ được, trong lòng không lúc nào không nghĩ đến những lời mà Nam Cung Dạ đã nói với nàng. Suy nghĩ miên man đến trời sáng lúc nào không hay.
"Nếu vậy thì tốt, ầy...ngươi chuẩn bị ngựa định đi đâu sao?"
"Ta là muốn tham gia thi đấu lần này."
Lương Giai Mộc vừa nghe liền cả kinh.
"Ngươi...từ khi nào lại muốn thi đấu vậy chứ? Không phải dưới thân phận hiện tại rất không thích hợp hay sao. Hơn nữa ngươi còn đang bị thương..."
Vũ Thiên Hàn đối với những lời này của nàng cũng không khiến hắn thay đổi ý định. Trong lòng từ sớm đã có suy tính cho riêng mình, ánh mắt kiên định nhìn nàng trấn an.
"Sư phụ không cần lo, ta chỉ là tâm trạng không tốt nên muốn thi đấu giải khuây một chút."
Đối với lời nói này, Lương Giai Mộc cũng không nhìn ra điểm gì bất thường. Nàng cứ tưởng hắn thật sự chỉ muốn vận động gân cốt, rèn luyện thân thủ nên cũng không ngăn cản nữa.
Đúng lúc này hồi trống thứ năm cũng đã điểm, tất cả nam tử thi đấu ngày hôm nay đã lên ngựa ra sân. Bọn họ ai nấy đều nhắm thẳng vào cánh rừng sâu bao la bên trong mà thúc ngựa xông vào, mục đích chính vẫn là săn càng nhiều thú rừng càng tốt.
"Sư phụ...bây giờ ta phải đi rồi, ta sẽ sớm trở về cùng người mừng sinh thần có được không?"
Lương Giai Mộc liền xua tay, giọng điệu bình tâm kho gấp gáp nhắc nhở hắn.
"Được rồi...ngươi mang nội thương trong người, cẩn thận một chút."
"Được."
Cuối cùng Vũ Thiên Hàn cũng xuất phát, việc Bình Nam vương lần này trở về kinh thành còn tham gia thi đấu khiến nhiều người bàn luận xôn xao. Khắp hoàng cung không ai là không biết hắn từ nhỏ thân thể đã suy nhược, trời trở lạnh bệnh tình lại tái phát. Suốt ngày phải ở biệt cung dưỡng bệnh nhưng hôm nay lại còn muốn tham gia săn bắt. Bọn họ tuy ngoài miệng không nói ra nhưng trong lòng đã có ý mỉa mai chê cười hắn không biết tự lượng sức mình.
Lương Giai Mộc lúc này không còn việc gì nữa liền định trở lại liều trại của mình. Nếu có thể trốn việc ngủ một chút thì càng tốt, trong lúc nàng đang nhàn nhã bước đi thì phút chốc chợt nhớ ra chuyện gì đó. Nàng gõ nhẹ vào đầu mình, tự trách bản thân dạo này đãng trí quên mất lời nói của Nam Cung Dạ tối qua. Lúc hắn