Lúc này trời vời mới sáng tỏ, Nam Cung Dạ đang đứng ở phía con suối chuẩn bị lại các thứ cần thiết cho buổi đi săn hôm nay thì bất ngờ nghe tiếng gọi lớn của nàng. Hắn không hiểu vì sao bản thân lại bị gật mình một cái, tiếp đó cũng chạy vào bên trong.
"Mộc Nhi nàng tỉnh rồi sao?"
Lương Giai Mộc hiện tại không khác gì bị cuộn tròn thành bánh quế, đến đứng dậy cũng thấy khó khăn chỉ còn cách lăn qua lăn lại vô cùng chật vật. Nàng còn tưởng bản thân mình bị ai đó bắt trói, trong lòng đang tán thưởng cách trói của người này cũng quá mức lợi hại. Đúng lúc này lại thấy Nam Cung Dạ đột ngột bước vào.
"Ta tại sao lại như thế này? Là ai làm...?
Nghe giọng điệu của nàng thì hắn cũng đoán được nàng đang rất phấn nộ. Việc này khiến hắn trở nên lúng túng, ấp úng nói.
"Mộc Nhi...nàng không nhớ gì sao?"
Lương Giai Mộc nghe hỏi cũng bắt đầu hồi tưởng trở lại, buổi tối hôm qua nàng trong người cảm thấy nóng bức khó chịu nên mới quyết định đi tắm sạch sẽ. Không ngờ đến cả tắm dưới dòng nước lạnh lẽo kia cũng không giảm bớt khí nóng trong người. Nàng vì vậy mới ngâm mình một lúc lâu, sau đó thì....ngủ quên. Đúng rồi, nàng hiện tại bằng cách nào trở vào đây rồi, y phục trên người không biết là hình dáng lộn xộn gì.
"Bộ dạng của ta hiện tại...đều là do ngài làm."
Nam Cung Dạ bước đến đỡ nàng ngồi dậy, nhẹ gật đầu thú nhận. Ngoài hắn ra thì còn ai được phép chạm vào nàng nữa chứ.
"Nàng yên tâm, bổn vương đã giúp nàng che chắn kín đáo không để bất kì người nào khác nhìn thấy."
Những lời này của hắn khiến nàng trong khỏi mường tượng ra toàn bộ quá trình bên trong. Hắn nói "Không để bất kì ai nhìn thấy" là không bao gồm có hắn trong đó sao...Trời ạ~ nàng hiện tại nên bày ra thái độ gì mới phải đây. Tối hôm qua hắn rốt cuộc đã nhìn thấy những gì rồi, nàng lúc này khóc không ra nước mắt, thật muốn tìm một cái hố để chui xuống.
"Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào? Ta vì sao lại ngủ say đến mức hiện tại mới tỉnh dậy..."
"Là do bổ dược của bổn vương đưa cho nàng..."
Bổ được? Hắn nói đến thứ nào chứ? Nàng đưa đôi mắt chưa hiểu rõ nhìn hắn.
"Hụ...hụ...Cái đó không phải kẹo mà là một loại thuốc bổ giúp tăng cường thể lực."
"Nam Cung Dạ, ngài lừa ta..."
Hắn không muốn nàng lại hiểu lầm nên mới từ từ giải thích.
"Là bổn vương sơ ý không nhắc nhở nàng...còn nữa chuyện hôm qua là ngoài ý muốn. Ta là vì bất đắc dĩ, nhưng mà ta...có nhắm mắt nên nàng không cần phải ngại."
Lương Giai Mộc đưa ánh mắt không tin nhìn hắn dò xét.
"Ngài thật có nhắm mắt...?"
Trước ánh mắt này của nàng, hắn thật sự có chút chột dạ, khóe môi cười lấp liếm cho qua mọi chuyện.
"Có một chút..."
Lương Giai Mộc ấn đường tối đen không biết nên nói gì hơn, lần đầu tiên nàng nghe đến việc mắt có thể nhắm một chút. Đây rõ ràng là đang nheo mắt lại để nhìn cho thật kĩ rồi còn gì. Nàng có lúc cũng hoài nghi người trước mặt có thật sự là Trấn An Vương luôn lãnh đạm chán ghét nữ nhân trong truyền thuyết hay không? Đúng thật là không nên tin lời đồn đại bên ngoài một chút nào. Được rồi coi như nàng chịu thua hắn, một phần cũng là do nàng tham ăn kẹo.
"Ngài ra ngoài trước..."
Nam Cung Dạ còn tưởng nàng sẽ trách cứ hắn thật lâu nhưng không ngờ thái độ của nàng lại bình thường như vậy. Hắn còn tưởng nàng vì hiểu lầm mà giận hắn nên nhẹ kéo nàng vào lòng ra sức dỗ dành.
"Mộc Nhi, là lỗi của bổn vương. Nàng đừng có không vui như vậy nữa được không."
"Ta không có trách ngài, ngài ra ngoài trước đi..."
Hắn nhẹ nhàng vén hai bên tóc trên gương mặt nàng, giọng điệu trầm thấp đem hết mọi sự ôn nhu của chính mình mà từng chút một bày tỏ với nàng.
"Chuyện hôm qua nàng đừng giận ta nữa có được không? Ta nói những lời đó mục đích là muốn nàng rời khỏi nơi nguy hiểm kia. Nàng không may có thương tổn gì thì so với việc chính mình bị thương ta còn cảm thấy đau hơn."
Lương Giai Mộc thật không ngờ người trước giờ luôn lạnh nhạt với mọi chuyện như hắn lúc này lại nói ra những lời ngọt ngào này. Đem đi nói với những cô nương khác không biết sẽ lấy đi nước mắt của bao nhiêu người.
"Mộc Nhi..."
"Hả..."
"Nàng có nghe những lời bổn vương nói hay không?"
"Có nghe thấy...."
"Vậy...nàng không có chút cảm giác nào hay sao?
"Ta..."
Nàng hiện tại cũng không hiểu bản thân mình, trước giờ chưa từng như vậy. Nàng luôn thích rõ ràng minh bạch nhưng hiện tại tâm tư lại không mấy sáng tỏ. Đối với những lời này của hắn nàng không phải là không có cảm giác gì. Chỉ là không rõ bản thân mình thật sự đang muốn cái gì...
"Lúc đó ta nghe ngài nói những lời kia...trong lòng ta thật sự rất khó chịu."
"Thật sao?"
"Ừm...Ta không sợ nguy hiểm, ngài về sau đừng không tin tưởng ta như vậy. Ta cũng có thể bảo vệ được cho ngài."
Nam Cung Dạ nghe được những lời này vui đến độ không kiềm chế được.
"Thật tốt, chỉ cần nàng chịu ở bên cạnh bổn vương là được rồi. Nàng nói gì ta cũng sẽ thuận theo ý nàng."
Lương Giai Mộc cuối cùng cũng vui vẻ trở lại, hắn nói như vậy nàng đã yên tâm hơn rồi.
"Vương Gia ta nghĩ kĩ rồi, nếu đã như vậy thì chúng ta từ nay sẽ trở thành bằng hữu tốt. Bằng hữu không phải lúc nào cũng sát cánh bên nhau sao. Về sau chuyện trong cung nếu cần ta cũng có thể giúp ngài một tay, như thế được chứ?"
Nam Cung Dạ từ biểu tình hết sức vui vẻ thì đột ngột bị đập tắt chuyển sang lạnh lùng hơn hẳn. Ánh mắt ẩn chứa đầy tia đau lòng nhìn nàng. Nàng có phải vô tâm vô phế thật hay không? Không có lí nào không nhìn ra tâm ý của hắn, hai chữ bằng hữu này như trút bỏ mọi sự hi vọng của hắn đối với nàng.
"Lương Giai Mộc, nàng đừng mơ sẽ làm bằng hữu gì gì đó với bổn vương. Mau thay lại y phục