Về phía của Nam Cung quốc, Không khí hiện tại trở nên căng thẳng hơn hết. Các quan viên cùng tướng lĩnh không ai không sốt ruột chờ đợi, thời hạn của cuộc thi đấu cũng sắp kết thúc rồi. Chỉ còn chờ Trấn An Vương trở về thì sẽ phân định thắng bại.
Bắc Đường Thiên Kỳ là người cao hứng nhất trong số bọn họ, hắn đã an bài mọi mưu kế thì đương nhiên là người nắm rõ hết mọi chuyện. Hắn nghĩ rằng việc Nam Cung Dạ trong buổi thi đấu hôm qua không trở về e rằng trên đường đã trúng phải cạm bẫy, không bằng còn bị thương nặng. Trấn An Vương ngày hôm nay chưa chắc sẽ trở về được.
Bắc Đường Thiên Kỳ trên thân mặc trường bào đen dài, trên tay cầm cung sắc khí thế vượt trội. Hắn lúc này dương dương tự đắc đứng giữa khuôn viên rộng lớn. Bên tai không ngừng nghe những lời khen ngợi của đám người Bắc Chu, hắn gương môi mỏng cười đầy khinh nhờn nhìn quần thần hai bên mà đắc ý. Bộ mặt sau cùng là biến đổi hướng về phía Nam Cung Lập diễn một màng mèo khóc chuột.
"Hoàng thượng, Trấn An Vương từ hôm qua đến nay còn chưa xuất hiện. Thời gian cũng sắp hết rồi, ngài ấy có phải gặp phiền phức gì rồi không?"
Nam Cung Lập bưng lên tách trà uống cạn, khẽ che giấu nội tâm sớm đã gợn sóng. Ngoài mặt cố giữ vẻ bình tĩnh, điềm đạm trả lời.
"Trấn An Vương trước nay thân thủ hơn người, trẫm tin sẽ không có chuyện gì xảy ra. Thời gian vẫn còn, chúng ta...chờ một chút nữa xem sao."
Bấy giờ mọi niềm tin đều đã bị lung lay, nếu Trấn An Vương thật sự trở lại thì đã sao. Thành tích ngày hôm qua xem như không tính thì cơ hội có thể chiến thắng trận cá cược lần này là vô cùng nhỏ bé.
Bỗng nhiên có một sứ thần phía Bắc Chu lên tiếng khiến nghị như thể châm thêm dầu vào lửa.
"Hoàng thượng, thần xin mạn phép hỏi người, hiện tại chúng ta còn phải chờ đến khi nào đây...điều này có phần không thõa đáng rồi."
"Trẫm...cho là..."
Bắc Đường Thiên Kỳ lúc này cũng lên tiếng, ngoài mặt làm ra có ý tốt nhưng bên trong là đang có ý muốn công kích người khác.
"Hoàng thượng xin người chớ trách, đoàn người sứ thân của ta đúng thật là nói năng lỗ mãng. Ta tin hoàng thượng anh minh sẽ định đoạt một cách công bằng."
"..."
"Hoàng thượng có phải đã đến lúc phân định thắng thua rồi hay không?"
Các quan viên xung quanh đều im bặt, không ai nói được một lời nào hơn. Trong lòng đều nghĩ lần này coi như thắng thua đã rõ ràng. Lúc này từ xa truyền đến tiếng gió ngựa lao tới, tiếp theo cũng chính là giọng nói quen thuộc vang lên.
"Thái tử người có cần phải nôn nóng như vậy không?"
Quan viên xung quanh sắc mặt khởi sắc, không chỉ có bọn họ mà người kinh hỉ nhất chính là Nam Cung Lập. Nếu cả trận thi đấu ngày hôm nay Trấn An Vương thật sự không trở lại thì không phải sẽ khiến Nam Cung quốc mất hết thể diện hay sao.
"Hoàng thúc người trở về rồi."
Bắc Đường Thiên Kỳ không ngờ Nam Cung Dạ lại có thể bình an vô sự mà trở lại, không phải người hắn phái đi điều tra báo lại rằng đã nhìn thấy ngựa của Trấn An Vương chết trên đường rồi sao. Hơn nữa xung quanh đều là vết máu xác định là lành ít dữ nhiều. Hắn cứ ngỡ rằng Nam Cung Dạ lần này tuy có thể sống sót nhưng ít ra trên người sẽ bị thương không nhỏ. Nhưng hiện tại nhìn Nam Cung Dạ không có một chút tốn hại gì làm cho Bắc Đường Thiên Kỳ bất ngờ không thôi.
Nam Cung Dạ anh dũng tiêu sái từ trên lưng ngựa bước xuống, Tần Luân đi theo phía sau thay chủ tử dắt ngựa trở về.
"Thần tham kiến hoàng thượng."
"Trấn An Vương không cần đa lễ...hoàng thúc trở lại đúng là vừa kịp lúc. Nếu đã vậy cuộc thi đi săn lần này sớm luận kết quả đi."
Hiện tại thú rừng đi săn được của thái tử Bắc Chu được coi là nhiều nhất, sau hai ngày đi săn quả nhiên thu về số lượng không ít nên thành tích của hắn xem như là dẫn đầu. Phần kết quả lúc này chỉ còn chờ vào số thú rừng mà Trấn An Vương săn được ngày hôm nay.
Bắc Đường Thiên Kỳ không tin Nam Cung Dạ cho dù an toàn trở về nhưng cũng không thể trong một ngày mà có thể so bì với hắn được.
"Trấn An Vương về phần của ngài thì như thế nào?"
Nam Cung Dạ giương ta ra hiệu cho Tần Luân đẩy xe đến.
Đúng như bọn họ kì vọng, số lượng thú săn mà Trấn An Vương thu được đúng thật là không ít. Xem ra lần này vẫn có cơ hội giành được chiến thắng.
"Không thể nào, Trấn An Vương nhất định là ngài đã giở trò."
Lời vừa nói không ai khác chính Bắc Đường Thiên Kỳ, hắn không thể tin được trong vòng một ngày ngắn ngủi mà số thú rừng kia lại có thể nhiều đến như vậy.
Nam Cung Dạ ánh mắt trấn định, trên miệng tựa tiếu phi cười nhìn hắn.
"Thái tử cũng đừng nói năng lỗ mãng như vậy, trên người những thú săn này đều có gấm sâu cung tiễn của bổn vương thì như thế nào gọi là giở trò."
Bắc Đường Thiên Kỳ tất nhiên là không tin, hắn bước qua tự mình kiểm chứng. Hắn trong lòng kinh ngạc không thôi, những thú hoang này đúng thật là bị tiễn thủ của Nam Cung Dạ một phát xuyên chết.
"Ta không tin, trong vòng một ngày làm sao có thể săn được nhiều như vậy. Chắc chắn ngài đã âm thầm giở trò trong chuyện này."
"Thái tử dựa vào đâu cho là như vậy, còn nữa... vì sao trận đấu ngày hôm qua bổn vương không trở lại là có liên quan đến thái tử đây."
Sau câu nói đầy ẩn ý kia làm cho bầu không khí lúc này vang lên nhiều tiếng bàn luận to nhỏ. Bắc Đường Thiên Kỳ bỗng chốc bị chột dạ lên tiếng phản bát.
"Trấn An Vương ngài không có chứng cứ rõ ràng thì không thể đổ tội cho bổn thái tử ta."
Nam Cung Dạ thấy hắn vì mất bình tĩnh mà sặp bẫy thì liền cười lên đầy ý nhị. Lời nói trên miệng nửa đùa nửa thật.
"Lời vừa rồi của bổn vương chỉ muốn nói đến việc ta tự thấy mình là trưởng bối nên muốn nhường thái tử trước một ngày. Đúng lúc ta hôm qua lại bị người khác đi theo ám hại.Thái tử ban nãy nói như vậy trong đầu đang ám chỉ đến việc gì? Khiến bổn vương thật tò mò..."
"Ngài..."
Bắc Đường Thiên