Buổi yến tiệc hôm nay có không ít người đến tham dự, có thể nói đại lễ lần này có không ít chuyện xảy ra làm ai nấy cũng tai hoa mắt mờ há hốc mồm. Giữa sân lớn hiện tại đã có hai đại nhân vật trực tiếp đối đầu gay gắt với nhau, chưa đừng lại ở đó tiếp theo đây lại sắp có thêm một người khác bước vào. Người này cũng coi như là một nhân vật lớn, nhị công chúa Bắc Chu, Bắc Đường Thanh Di.
"Thanh Di tham kiến hoàng thượng."
"Nhị công chúa không cần đa lễ."
Bắc Đường Thanh Di trước nay luôn nổi danh tài mạo song toàn, tứ tuyệt tinh thông, nhan sắc được người đời ca tụng là mỹ nhân hiếm gặp. Thân mặc xiêm y lụa mềm mại, tà áo nhu sắc rũ dài thoạt nhìn vô cùng uyển chuyển lay động lòng người. Mọi thứ trên người nàng ta đều được tỉ mỉ mà chuẩn bị, từ trâm cài đến từng trang sức tất cả đều tôn lên khí chất thanh cao của một công chúa hoàng thất. Gương mặt hồng hào tuyệt đẹp, mỗi một bước đi đều thu hút mọi ánh nhìn của mọi người xung quanh. Nàng ta trước giờ không thích xuất rất hiện trước nhiều người, luôn cảm thấy tư chất bản thân hoàn mỹ hơn người. Chính vì vậy không nguyện cùng người bình phàm khác dao du cùng một chỗ.
Lúc này đây các quan viên hai bên lại có cơ hội thì thầm bàn luận với nhau.
"Nàng chính là nhị công chúa được hoàng thượng Bắc Chu cưng chiều bậc nhất đó sao."
"Đúng vậy, đây là lần đầu tiên được nhìn thấy nàng, quả thật lời đồn đại không sai."
"Nhị công chúa lúc này tại sao lại đến đây rồi."
"Ông nên kín tiếng một chút, ta đoán chính là vì việc hòa thân giữa hai quốc."
Bắc Đường Thanh Di bước đến giữa chính diện, phía sau còn có nha hoàn bên mình. Nàng ta khẽ hướng đến chỗ của Bắc Đường Thiên Kỳ nhẹ gật đầu ẩn ý. Sau đó tỉ mỉ ánh mắt chuyển đến trên người của Nam Cung Dạ, trong đáy mắt hiện lên tia nhu tình nhưng vẫn như vậy, nàng chưa từng bắt được cái nhìn của chàng ấy dành cho mình. Nàng không cam tâm, trong lòng cương quyết đời này cho dù có bằng cách nào đi nữa thì chính mình cũng muốn làm vương phi của Trấn An Vương. Nàng ta trong lòng buồn bực âm thầm liếc mắt về phía Lương Giai Mộc.
Lương Giai Mộc đang đứng sau lưng Nam Cung Dạ, tâm tình đang rối ren không biết sẽ dàn xếp mọi chuyện tiếp theo như thế nào thì mơ hồ cảm giác được có ánh mắt thâm hiểm nhìn chằm chằm vào mình. Nàng đưa mắt nhìn qua bắt gặp ánh mắt nóng rực kia,trong lòng lại dấy lên dự cảm là sắp tới lại có chuyện phiền phức không kém.
Bắc Đường Thanh Di rất nhanh dời đi ý thâm sâu không đáy mắt, bước lên phía trước vài bước uyển chuyển hành lễ.
"Hoàng thượng, Thanh Di mạo muội đến đây có phải đã làm phiền mọi người bàn chuyện. Kính mong hoàng thượng thứ tội."
"Không sao, nhị công chúa đích thân đến đây là có chuyện gì muốn nói?"
"Thanh Di lần này là có phúc phần được đến Nam Cung quốc, còn được hoàng thượng hết lòng chiếu cố Thanh Di xin ghi tạc trong lòng. Lần này mạo muội đến đây là muốn truyền thánh ý của phụ hoàng cho hoàng thượng xem qua."
Bắc Đường Thanh Di nhẹ ra hiệu cho nữ tỳ phía sau lấy một đạo ý chỉ nhỏ trực tiếp mang qua đưa cho hoàng thượng.
Nam Cung Lập nhận lấy đọc qua một lượt sau đó ánh mắt lộ ra một tia bất ngờ. Tuy trong lòng đã đoán được nhị công chúa Bắc Chu lần này cùng đoàn sứ thần đến thì nhất định có liên quan đến chuyện liên hôn giữ mối ban giao giữa hai quốc. Nhưng điều hắn không ngờ được là đối tượng liên hôn lần này không phải hắn mà chính là Trấn An Vương, Nam Cung Dạ. Ban đầu chính mình còn nghĩ rằng bên phía Bắc Chu sẽ muốn nhị công chúa Bắc Đường Thanh Di tấn sang Nam Cung quốc làm phi tử.
"Trẫm đã xem qua, Bắc Chu và Nam Cung bao đời đều giao thương vô cùng mật thiết. Chuyện hai bên liên hôn cũng chính là việc tốt, trẫm nhất định sẽ đồng thuận."
Bắc Đường Thanh Di trong lòng mừng rỡ, sau đó mới đưa mắt nhìn về phía đại hoàng huynh của nàng ta nhẹ gật đầu ra hiệu.
Bắc Đường Thiên Kỳ đương nhiên hiểu ý, trong lòng đã có tính toán. Hắn muốn nhân cơ lần này nhất định phải ra tay giành lại được nàng.
"Hoàng thượng, nếu người đã nói như vậy thì chuyện liên hôn của nhị muội cùng Trấn An Vương kính xin hoàng thượng chủ trì."
"Thái tử cứ yên tâm, tình ban giao của hai quốc chúng ta thì việc này là lẽ đương nhiên."
Bắc Đường Thanh Di cười e thẹn, bộ dáng ngại ngùng giọng điệu mềm mại bước lên trước nhúng người ra lễ.
"Thanh Di thân phận nhỏ bé chỉ nguyện đời này góp một phần sức mình cho mối ban giao giữa hai quốc ngày một giao hảo hơn."
Lời vừa nói ra đã khiến mọi người nơi đây phần nào sáng tỏ được mọi chuyện. Đối tượng liên hôn Bắc Chu nhắm đến thật sự chính là Trấn An Vương.
"Thì ra đúng thật là Trấn An Vương..."
"Đúng đấy..."
"Hai người này phải nói là quá xứng đôi rồi còn gì..."
Văn thừa tướng là người khởi lời mở miệng nịnh hót đầu tiên.
"Thần xin chúc mừng Trấn An Vương cùng nhị công chúa, đây đúng là một việc đại hỉ."
Sau lời nói của Văn thừa tướng thì xung quanh không ngớt những lời chúc tụng hùa theo vang lên.
"Lão thần xin chúc mừng Trấn An Vương, xin chúc mừng nhị công chúa."
"Thần cũng xin chúc mừng hỉ sự của vương gia, đây đúng là một chuyện tốt cho Nam Cung quốc ta..."
"Thần xin..."
...
"Các người câm miệng cho bổn vương."
Thét quát lớn kia không ai khác chính là của Nam Cung Dạ, hắn toàn thân lãnh khí bao trùm, ánh mắt phát ra nhãn lực gây sát thương mạnh mẽ. Một lời nói liền đem những lời chúc tụng sáo rỗng kia khiến chúng phải im bặt, hắn điểm ánh mắt áp bức nhìn xung quanh làm cho bọn họ phải cuối người run sợ không hiểu mình đã nói sai gì khiến Trấn An Vương phật ý.
"Bổn vương từ lúc nào nói sẽ chấp thuận mối hôn sự này, có nạp nàng ấy vào cửa hay không còn phải hỏi qua ý của ta. Chuyện này không đến lượt các ngươi chúc tụng."
Đoàn người sứ thần Bắc Chu nghe được lời