Lương Gia Mộc hai mắt thâm quần, đầu tóc có phần rối loạn, nàng lúc này ngồi trên bàn gỗ trong căn phòng nhỏ hẹp dành cho nha hoàn tỉ mỉ xem bức vẽ trên tay.
Lương Giai Mộc chỉ trong một đêm đã học thuộc mọi ngóc ngách trong phủ Trấn An Vương. Sở dĩ nàng biết được là nhờ những thủ lần trước trà trộm vào phủ của Nam Cung Dạ kia tỉ mỉ vẽ lại.
"Được lắm...đáng ghét"
Nhìn phủ đệ của hắn xem có thua kém gì hoàng cung đâu chứ, rộng lớn cứ như một mê cung vậy. Hại nàng tốn bao nhiêu thời gian nghiên cứu đến trời sáng khi nào không hay. Nhưng không sao tất cả là vì kim quang còn không phải một mà là vô cùng nhiều a~
"Tiểu Mộc...mau chuẩn bị nước rửa mặt cho tiểu thư"
"Được...A Lan tỷ"
Lương Giai Mộc cất mảnh giấy vào trong tay áo, chỉnh lại diện mạo sau đó nhanh chân bước ra khỏi phòng.
Nàng giúp Lý Lâm Ngọc chải tóc, nàng ấy gương mặt thanh tú thoạt nhìn vô cùng hiền dịu, ánh mắt trong sáng chứa đựng sự thiện lương cùng thuần khiết.
"Tiểu thư thật rất đẹp"
Lý Lâm Ngọc vừa nghe nàng nói liền nhẹ cười, sau đó lấy từ tay áo ra một lọ phấn nhỏ.
"Tiểu Mộc...muội nhìn xem đây là phấn hoa mà tam muội vừa tặng ta. Còn nói đây là thứ tốt, muội ấy muốn ta thoa lên mặt ngày dạ yến"
Lý Lâm Ngọc vui vẻ mở nắp đậy bằng sứ bên trên ra muốn đưa đến chỗ của nàng xem thử.
"Muội nhìn xem rất đẹp có phải không?"
Lương Giai Mộc từ tay nàng ấy cầm lọ phấn đưa lên mũi ngửi qua, mùi hương này...không đúng trong phấn hoa sao lại có thêm đằng hoàng. Loại độc thảo này sẽ làm cho da bị nổi bọng nước dị ứng nhiễm đỏ...dùng nhiều còn có thể nhiễm trùng hủy đi gương mặt.
"Tiểu thư...là tam tiểu thư tặng cho người sao?"
"Đúng vậy...muội ấy còn dặn ta nhất định phải dùng thử"
Được lắm...vị tam tiểu thư kia tâm địa thật sự độc ác, là vì ả ganh tị với tỷ tỷ của mình rồi. Lòng dạ tuy nham hiểm nhưng ra tay vẫn còn non lắm, để lão nương đây cho ngươi nhìn rõ đâu mới là thâm độc thật sự.
"Tiểu thư...từ nhỏ Tiểu Mộc chưa hề biết đến những thứ này, nhìn thật đẹp...Nhưng sợ là đời này không mua nổi"
"Thật vậy sao..."
"Vậy...lọ phấn hoa này ta tặng cho muội"
"Tiểu thư...Tiểu Mộc đa tạ người"
Nàng đoán không sai Lý Lâm Ngọc tâm tính lương thiện rất hay đồng cảm với người khác, xem như là gieo nhân tốt gặp phước lành cũng là tự nàng ấy giúp chính mình.
"Tiểu thư...muội còn có việc muốn xin"
"Muội cứ nói"
"Ngày mai muội muốn rời khỏi phủ một ngày về thắp hương cho gia phụ"
"Được..."
"Tạ tiểu thư"
Buổi tối tại phòng ngủ của nha hoàn, Lương Giai Mộc trên tay cầm theo một vài tin tức mà nàng đã cho thủ hạ thu thập được, nàng từ chút một mà suy tính kế sách. Lần này nàng quyết định đột nhập vào Trấn An Vương không phải là chuyện đùa, thủ hạ lợi hại nhất của nàng cũng phải thủ bại trọng thương mà rời đi thì hẵn là Nam Cung Dạ kia không tầm thường. Nàng nên chuẩn bị thật tốt mới được.
"Là ai..."
Lương Giai Mộc nghe tiếng động từ từ bước ra ngoài xem xét.
"Chủ nhân...là muội đây"
"A Nhĩ...muội đến đây làm gì?"
"A Nhĩ thấy không an tâm nên chuẩn bị cho chủ nhân vài thứ đồ cần thiết..."
Lương Giai Mộc nhìn một túi các thứ đồ dùng mà A Nhĩ chuẩn không khỏi cười hài lòng...
"Đúng là chỉ có muội mới chu đáo như vậy"
"Chủ nhân...ngày mai nhất định người phải bảo trọng. Nam Cung Dạ kia thật sự rất khó đoán"
"Được rồi...được rồi ngoan mau trở về đi"
"Vâng"
Ngày hôm sau...
Lương Giai Mộc từ sáng sớm đã rời khỏi Lý phủ, cưỡi ngựa đi về hướng bắc đến giờ trưa liền dừng lại một quán trọ cách Phủ Trấn An Vương không xa. Nàng thuê một căn phòng ở trọ quán, hiện tại đem những thứ nàng chuẩn bị bày ra trước mặt. Nàng bắt đầu sở trường của mình là dịch dung đây.
Một lúc sau đó từ trong trọ quán có một nam tử tóc búi cao thân vận hắc y, tuổi tác còn trẻ. Trên tay còn mang theo một một thanh kiếm, ánh mắt sắc bén lên ngựa rời khỏi tửu quán.
Đến giữa trưa, nàng ngay nhiên ung dung đứng trước cửa lớn Trấn An Vương, nét mặt chuyển sang kiên định thong thả bước vào.
Hai tên thị vệ đứng gác cổng thấy nàng lập tức cung kính cúi đầu.
"Tần Luân đại nhân người trở về rồi sao?"
"Đúng vậy..."
Đúng vậy lần này người mà nàng đóng giả chính là Tân Luân thủ hạ bên cạnh Trấn An Vương, người được hắn tin tưởng nhất. Nàng mấy ngày qua đã nhọc công thu thập mọi tin tức về hắn ta, hôm nay nàng phải diễn thật tốt vai diễn này.
Hai tên thị vệ vui vẻ mở cửa lớn cho nàng bước vào, bọn họ không chút nào nghi ngời chỉ có cảm thấy Tần Luân đại nhân từ sáng đã ra khỏi phủ làm nhiệm vụ không ngờ trở về sớm như vậy. Mọi ngày đều là đến tối mới trở về.
Lương Giai Mộc sau khi thuận lợi bước vào phủ, nàng đưa mắt nhìn xung quanh hết một lượt. Sau đó ánh mắt sắc bén nhìn về hướng phía trước từ từ đi đến.
Mỗi một nơi nàng bước vào đều không để lại sự nghi ngờ nào cho bọn họ đủ biết diện mạo hiện tại của nàng vô cùng giống với Tần Luân kia. Nàng bận rộn đi khắp các gian phòng tìm kiếm tin tức cần thiết.
"Kì lạ...đã đi hết tất cả các nơi có thể nhất rồi tại sao không thấy sổ sách ghi chép của hắn ở đâu vậy chứ"
Lương Giai Mộc không bỏ cuộc tiếp tục tìm kiếm những nơi còn lại, haiz...toàn là những thứ không quan trọng. Trời cũng đã sắp tối rồi, đến thư phòng của Nam Cung Dạ nàng cũng đã tìm qua, thật sự đều không có. Chẳng lẽ....là nơi đó...
Trời dần chuyển tối, Lương Giai Mộc hướng tới một căn phòng lớn đi đến. Nàng nhớ không lầm thì đây chính là phòng ngủ của Nam Cung Dạ, hấy...tại sao không thấy ai canh gác vậy chứ. Có chút nghi ngờ nhưng nàng vẫn quyết định bước vào.
Thật sự lớn quá đi mất, căn phòng này có phải đi mất một khắc mới có thể đi hết được a~ Bỗng nhiên mắt nàng nhìn thấy thứ gì đó liền sáng lên...bên đó là một kệ sổ sách còn có nhiều hộp kín nhất định là thứ nàng cần rồi. Lần này nàng nhất định phải điều tra xem hắn tội ác tham ô nhiều đến cỡ nào...
Còn đang mải mê lục lọi thì phía cuối căn phòng nơi tấm rèm mỏng phát ra tiếng nói.
"Tần Luân ngươi trở về rồi sao?"
Lương Giai Mộc cả kinh, trong phòng có người nhưng tại sao nàng không nghe ra được hơi thở của hắn chứ. Nàng rất nhanh liền trấn tĩnh lại giọng chậm rãi đáp.
"Là thuộc hạ...đã làm phiền vương gia nghĩ ngơi rồi"
"Không sao...ngươi cũng chỉ muốn đến bẩm báo việc mà thôi"
"Vâng...tạ Vương Gia không trách tội"
Lương Giai Mộc loáng thoáng nghe được tiếng nước chảy nhỏ giọt rơi không ngừng trên mặt sàn...không lẽ nào hắn đang...
"Ngươi vào