Trưa ngày hôm sau...!
Nam Cung Dạ trong buổi sáng hôm nay đã nhận được không ít thư gửi đến thông qua tiểu nhị mang đến cho hắn.
Nội dung bên trong toàn bộ đều có ý muốn trả giả cao mua lại Ưu Linh thảo trong tay hắn.
Nhưng Nam Cung Dạ tuyệt nhiên không có ý bán, hắn nhờ tiểu nhị chối từ hết tất cả.
Nhưng bọn họ làm sao chịu bỏ cuộc dễ dàng như vậy, có nhiều tên thiếu gia, công tử trực tiếp mang thật nhiều ngân lượng đến ra vẻ hống hách.
Đến giữa trưa đã có hơn mười người đến.Tất nhiên, toàn bộ bọn đều bị Nam Cung Dạ thẳng thừng từ chối khiến đám người kia phải hậm hực bỏ về.
Bọn họ nghĩ Trấn An Vương là ai chứ, hắn thiếu ngân lượng sao?
Lương Giai Mộc sau buổi đấu giá hôm qua liền cùng Tiểu Bảo trở về phòng đóng kín cửa lại.
Từ hôm qua đến giờ vẫn tuyệt nhiên không bước ra ngoài trọ quán nửa bước.
Nàng ủ rũ ngồi trên bàn gỗ, hai tay chống lên mặt không ngừng nghĩ ngợi.
Phía trên gường lớn, Tiểu Bảo sau khi ăn đùi gà nướng no nê cũng lăn ra ngủ ngon lành.
Chỉ có Lương Giai Mộc ngồi một mình suy ngẫm nửa ngày vẫn chưa biết nên làm gì tiếp theo.
Nàng mệt mỏi ôm đầu suy nghĩ, lần này gặp lại Nam Cung Dạ là chuyện nàng không ngờ tới nhất, hơn nữa Ưu Linh thảo mà nàng cần hiện tại ở chỗ của chàng ấy.
Nếu là người khác thì có phải sẽ dễ dàng thương lượng hơn không.
Còn đằng này lại là chàng, thật khó xử chết đi được, đây là do ông trời đang muốn thử thách khả năng ứng biến của nàng sao?
Lương Giai Mộc rơi vào tình trạng rối rắm, nàng tự rót cho mình một tách trà đưa lên miệng uống.
Đến trà cũng đã nguội lạnh đến vậy rồi, nàng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Trời cũng đã về chiều, mặt trời đã sắp lặng đến nơi.
"Trễ như vậy rồi sao?"
Lúc này, Tiểu Bảo cũng thức dậy nhìn mẫu thân đang đóng cửa sổ tránh gió.
Tiểu Bảo xoa xoa bụng nhỏ, leo xuống giường chạy đến ôm vào chân nàng.
"Mẫu thân, Bảo Bảo lại đói rồi!"
"Con đó, nhanh như vậy lại đói rồi.
Được, ngoan ngồi ở đây.
Ta ra ngoài gọi cá hấp đến cho con."
"Hay quá, Bảo Bảo thích nhất cá hấp."
Lương Giai Mộc nhìn tiểu hài nhi vui vẻ nàng cũng phì cười, nàng thầm nghĩ Tiểu Bảo ở khoảng này lại rất giống với phụ thân nó.
Nam Cung Dạ khi dùng bữa đều thích nhất là món cá.
Trời ạ~ nàng đang nghĩ gì vậy, đột nhiên lại nghĩ tới Nam Cung Dạ làm gì.
"Haiz..."
"Mẫu thân làm sao vậy?"
Nàng cưng chiều xoa xoa đầu Tiểu Bảo.
"Ngoan ngồi ở đây, mẫu thân ra ngoài một chút sẽ nhanh chóng quay lại."
Bảo Bảo vui vẻ gật đầu, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ nàng.
...!
Nam Cung Dạ ngồi một mình trong phòng, trên tay giữ bình rượu nhỏ chậm rãi uống cạn.
Hắn nhiều năm qua như vậy đã thành thói quen, buổi tối không uống say sẽ không ngủ nổi.
Từ sau cái ngày định mệnh kia, hắn không ngày nào không trở thành ma mem.
Uống nhiều đến nỗi khiến bản thân không thể say được nữa, rượu hiện tại đối với hắn không khác gì nước trắng.
Bên ngoài bỗng truyền đến tiếng gõ cửa, Nam Cung Dạ vẫn im lặng uống rượu không để tâm đến.
Tiếng gõ lại một lần nữa vang lên, hắn hôm nay bị làm phiền không ít nên vô cùng tức giận quát lớn.
"Đừng gõ nữa, mau đi đi."
"Ta...Ta là Trường Mộc, có một chút việc muốn gặp công tử."
"Là nàng..."
Nam Cung Dạ đương nhiên nhận ra giọng nói của nàng, hắn như hồi tỉnh trở lại nhanh chóng đến mở cửa.
Quả nhiên vừa đẩy cửa đã nhìn thấy nàng đứng ở bên ngoài.
"Mộc Nhi...nàng chịu đến tìm ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc vừa rồi đã chuẩn bị tâm lý rất kỹ, nhưng vừa nhìn thấy chàng ấy liền trở nên lúng túng mất tự nhiên.
Không biết phải nói gì cho phù hợp.
Lúc này, Nam Cung Dạ vui vẻ một lần nữa chủ động mời nàng.
"Nàng vào trong trước đã."
Nàng không biết phải cư xử như thế nào, tự trấn định chính mình theo hắn bước vào trong.
"Nàng ngồi đi."
Nam Cung Dạ rót một tách trà đưa về phía nàng, Lương Giai Mộc không từ chối, nhẹ nhận lấy từ tay hắn.
Nàng không vội uống, chỉ nhẹ hít một hơi thật sâu bắt đầu nói.
"Ta tên gọi Trường Mộc, trùng hợp đã gặp công tử vài ngày trước.
Quý danh của công tử là gì, nên xưng hô như thế nào đây?"
Nam Cung Dạ đang nâng ấm rót trà, nghe đến đây thì động tác cũng ngừng lại giữa không trung.
Cả người lập tức cứng đờ, mi mắt nhẹ rũ xuống.
Đến một lúc lâu hắn mới bình thường trở lại, nặng nề nói.
"Ta họ Nam Cung, tên một chữ Dạ."
"Nam Cung Dạ? Nói như vậy...ngài đây là Trấn An Vương của Nam Cung quốc?"
Nam Cung Dạ nhìn thái độ kinh ngạc của nàng, hắn chỉ biết cười chua xót.
"Nàng cũng biết đến Trấn An Vương, Nam Cung Dạ?"
Lương Giai Mộc uống một ngụm trà, trấn tĩnh nói tiếp.
"Danh tiếng của Trấn An Vương ngài ở Đông Vũ quốc đương nhiên nhiều người biết đến.
Không ngờ tiểu nữ có thể gặp ngài ở đây."
"Đúng vậy, ta cũng không ngờ có thể tìm gặp được nàng nơi này."
Lương Giai Mộc lúng túng hỏi lại.
"Ý này là..."
Nam Cung Dạ ngồi đối diện với nàng, thẳng thắn nhìn thẳng vào mắt nàng dò hỏi.
"Mộc Nhi nàng vô tình với ta như vậy sao?"
"Ngài lại lầm rồi, ta thật sự không phải người mà ngài..."
Còn chưa nói hết thì bàn tay đã bị Nam Cung Dạ nắm chặt lấy, Lương Giai Mộc có phần bất ngờ chỉ biết thu tay về.
"Ta...Ta đến đây là vì chuyện của Ưu Linh thảo, mạo muội hỏi ngài có thể hay không nhượng nó lại cho ta."
Nam Cung Dạ đối với động thái này của nàng không khỏi cảm thấy hụt hẫng cùng đau lòng.
Vừa rồi nàng chủ động đến tìm, hắn vui đến nỗi kích động.
Vốn tưởng nàng đến đây là vì chuyện giữa hắn và nàng nhưng hoàn toàn không phải như vậy.
Nàng vẫn chọn cách trốn tránh hắn, xem hắn như một người xa lạ chưa từng quen biết.
Lúc ở buổi đấu giá, hắn đã vô tình nhìn thấy bình sứ chứa Bảo Tụ đan mà ngày trước đã tặng cho nàng.
Bình sứ này vô cùng đặc biệt, vừa nhìn có thể nhận ra ngay.
Hắn biết nàng chính là Lương Giai Mộc, là Mộc Nhi của hắn.
Nhưng người mà hắn đang đối diện lại lạnh nhạt vô tình xem hắn như người xa lạ.
"Nàng thật sự muốn có được Ưu Linh thảo?"
"Đúng vậy, ta hiện tại có một vị muội muội rất cần Ưu Linh thảo để chữa bệnh.
Cho nên rất mong ngài có thể nhượng lại nó cho ta."
Nam Cung Dạ không nghĩ ngợi nói.
"Được."
"Thật sao?"
Nam Cung Dạ ngập ngừng một chút lại nói tiếp.
"Chỉ cần nàng chấp thuận trả lời ta một vài câu hỏi, sau đó liền giao Ưu Linh thảo cho nàng."
Lương Giai Mộc nghĩ thế nào cũng cảm thấy có chút gì đó bất thường, nàng gãi gãi đầu tò mò hỏi lại.
"Ngài muốn hỏi cái gì chứ?"
Nam Cung Dạ cố tình nhướng người hướng về phía trước áp gần vào mặt nàng, trực tiếp nhìn thẳng vào đôi mắt nàng dò xét.
"Chẳng hạn như...phụ thân của Tiểu Bảo là ai?"1
Lương Giai Mộc trực tiếp á khẩu, tim đập mạnh liên hồi.
Đập mạnh như vậy rất dễ bị phát hiện nha.
Ánh mắt này của chàng ấy thật sự quá đáng sợ như thể nhìn thấu mọi tâm can của nàng.
Hắn áp gần nàng như vậy, khiến cho Lương Giai Mộc đến thở cũng trở nên khó khăn.
"Như thế nào...nàng có gì khó nói sao?"
Lương Giai Mộc nuốt xuống một ngụm khí lạnh, quyết định vận dụng hết khả năng diễn xuất thượng thừa của mình ra thử.
Nàng trấn định cố nhìn thẳng vào mắt Nam Cung Dạ, nói dối một cách trắng trợn.
"Cái này cũng tính là câu hỏi sao? Lần trước ngài cũng đã nhìn thấy qua chàng ấy.
Bốn năm trước, ta và chàng ấy đã thành thân, sau đó cũng sinh ra Tiểu Bảo."
Nam Cung Dạ quả nhiên đối với lời nói cùng tư thái này của nàng sinh ra mơ hồ, quan sát mọi biểu tình của nàng.
Lương Giai Mộc vẫn chưa bị lung lay, đánh liều trấn tĩnh nói tiếp.
"Nếu ngài vẫn không tin thì có thể hỏi Tiểu Bảo, lúc này đang ở phòng chơi cùng phụ thân.
Trẻ con không biết nói dối."
Nam Cung Dạ không nhìn ra được gì, nghĩ rằng bản thân có phải đã đến trễ rồi không.
Nàng đã cùng nam nhân khác thành thân?
"Nàng và hắn quen biết nhau từ lúc nào?"
"Ta..."
Lương Giai Mộc biết bản thân không thể duy trì thêm nữa, những lời mà nàng vừa nói ra cảm thấy vô cùng khó chịu, không dễ dàng gì.
"Hay là ngày mai nói tiếp được không? Trời không còn sớm nữa, nếu tiểu nữ còn ở lại đây sẽ không tiện cho lắm."
"Được rồi, trưa giờ ngọ ngày mai nàng lại đến tìm ta.
Đừng lo, ta hứa sẽ đưa Ưu Linh thảo cho nàng."
"Được, đa tạ ngài.
Vậy...tiểu nữ lui ra trước."
Sau khi Lương Giai Mộc định rời khỏi, nàng chú ý đến bình rượu trước bàn gỗ.
Trước khi đi, chính