Buổi trưa hôm nay, Nam Cung Dạ đặt ra yêu cầu muốn đưa nàng cùng Tiểu ra bên ngoài dạo phố.
Lương Giai Mộc cũng không thể từ chối.
Sau khi thay đổi y phục, nàng đưa Bảo Bảo xuống dưới lầu trọ dùng bữa trước.
Đến khi chọn được chỗ ngồi, đúng lúc thức ăn thơm ngon vừa được mang ra thì đã có cao nhân ngửi thấy mà tìm tới.
"Lương cô nương, thật trùng hợp lại gặp cô ở đây rồi."
Ngô Vân vẫn như trước rất tự nhiên ngồi xuống bàn, còn cho tiểu nhị chuẩn bị thêm một bộ chén đũa.
"Trùng hợp hay là ngươi âm thầm chờ sẵn ở đây còn chưa biết."
Ngô Vân không ngại gì cả, hắn tự mình thừa nhận.
"Đúng là cô nương rất hiểu tại hạ."
Lương Giai Mộc đành mặc kệ hắn, nàng thừa biết có đuổi thì hắn cũng sẽ mặt dày ở lại.
Chi bằng cứ lơ hắn đi là được, một bữa cơm nàng cũng không nhỏ mọn tính toán với hắn.
Chỉ có điều, tên này thật sự quá mức tám chuyện.
Nghe hắn nói từ đông sang tây, lảy nhảy nhiều đến nỗi cả đầu nàng muốn nổ tung.
Nàng từ chán ghét thành ra nể phục, đây quả nhiên là ám chiêu có một không hai.
Ngồi không cũng có thể tự mình nói nhiều đến như vậy.
Khách nhân xung quanh vì thanh âm luyên thuyên không ngừng của hắn mà thu hút.
Bọn họ không ngừng nhìn về phía chỗ nàng mà nhỏ giọng bàn luận sôi nổi.
"Nhìn đi, đôi phu thê bên kia thật rất xứng đôi.
Lần đầu tiên nhìn thấy có người mỹ mạo song toàn đến như vậy."
"Đúng đó...ngươi nhìn đi, một nhà ba người thật hoàn mỹ."
"Vị công tử kia thật sự anh tuấn, mau nhìn nương tử bên cạnh hắn đúng thật là quá mức xinh đẹp."
"Hai người bọn họ có phải phu thê hay không?"
"Ngươi thật ngốc, nhìn tiểu hài tử bên cạnh liền biết."
"Thật xứng đôi, thật xứng đôi..."
"@$#[email protected]#"
"Hụ...Hụ..."
Bỗng nhiên phía trên cầu than gỗ phát ra tiếng hắng giọng rõ to, thanh âm vang dội làm cho toàn bộ tiếng bàn luận kia trở nên im bặt.
Nam Cung Dạ vừa rồi còn bận thay đổi xiêm y nên chưa xuống tới, vừa đúng lúc lại nghe thấy những lời chướng tai kia.
Nam Cung Dạ đưa ánh mắt chán ghét nhìn bọn họ, mà giờ đây mọi ánh nhìn đều tập trung về phía hắn.
Nam Cung Dạ chậm rãi bước xuống.
Cả người đều toát lên khí chất vương giả bất phàm.
Hắn hôm nay đã lấy lại hết toàn bộ khí chất cao ngạo của trước đây.
Đầu tóc gọn gàng vấn kim quang bạc cố định bằng trâm bạch hạt.
Thân người cao lớn cân xứng, hắn vẫn giống như trước vận tử y đơn sắc đẹp mắt.
Mỹ mạo cũng đã được chỉnh trang lại một cách hoàn hảo, để lộ gương mặt đẹp như tranh vẽ.
Ngũ quan tinh xảo đến không tìm ra khuyết điểm, tất nhiên râu trên cằm cũng đã được loại bỏ, từ một đại thúc trở lại thành nam tử trẻ tuổi anh tuấn.
Và không cần phải nói, tất cả người có mặt tại đây đều bị quả nhan sắc cực phẩm kia làm cho choáng ngợp.
Đến cả Ngô Vân luôn tự tin với mỹ mạo của mình cũng tự thấy bản thân trở nên thua kém hắn một bậc.
Nam Cung Dạ cố ý cất lên thanh âm rõ to, để tất cả bọn họ đều nghe thấy.
"Nương tử, đã để nàng chờ lâu rồi."
Lần này mọi ánh mắt đều đổ ngược về phía Lương Giai, thì ra bọn họ đã đoán sai rồi.
Vị mỹ nam tử này mới thật sự là trượng phu của nàng.
Cộng thêm việc Tiểu Bảo phụ họa thêm hai tiếng "phụ thân" thì đám người xung quanh đã một cước "đá" Ngô Vân sang một bên, không thèm quan tâm hắn nữa.
Ngô Vân xoay qua Lương Giai Mộc tò mò.
"Hai người thật sự là phu thê sao?"
Lương Giai Mộc gấp một ít thức ăn vào bát của Tiểu Bảo, bình thản trả lời.
"Không phải."
Đợi Nam Cung Dạ ngồi xuống, hắn ta lại một lần nữa luyên thuyên nhưng mang theo một chút ý trêu đùa.
"Cả nhà ba người đoàn tụ cũng thật quá nhanh rồi, phải tính một phần công lao của ta ở đó."
Nam Cung Dạ đương nhiên nhìn hắn bằng ánh mắt không mấy thiện cảm.
"Ngươi đến đây làm gì?"
Ngô Vân cười tiêu sái, nâng rượu mời Nam Cung Dạ.
"Huynh thật mau quên, ta tất nhiên là đến để lấy Ưu Linh thảo."
Nam Cung Dạ cả người phát ra mùi giấm chua, trực tiếp nói thẳng với hắn.
"Những thứ của ta đều là của nàng ấy."
"Cái gì??? Không phải lúc thỏa thuận đã nói nhượng nó lại cho ta rồi sao?"
Lương Giai Mộc nhìn ra được Ngô Vân đối với Ưu Linh thảo này quả nhiên rất đụng tâm vào nó.
Xem ra đây cũng là thứ quan trọng đối với hắn.
Nàng chọn cách giải bày tất cả với hắn.
"Ta biết huynh cũng giống ta cần có Ưu Linh thảo, ta là vì muốn chữa trị cho một vị muội muội.
Muội ấy nhiều năm trước vì cứu ta mà bị phỏng nửa gương mặt.
Huynh cũng biết dung mạo đối với nữ nhân vô cùng quan trọng, cho nên có thể hay không để ta mang nó về chữa cho nàng ấy."
Nam Cung Dạ nghe được trong lời nói của nàng ẩn chứa đau lòng, chuyện của quá khứ đúng là để lại quá nhiều đau thương, hắn đã nhiều lần tự trách bản thân vô dụng mới không lường trước mà ngăn chặn sự tình của bốn năm trước.
Ngô Vân nghe xong cũng thấu hiểu hết mọi chuyện, đúng thật là so với hắn thì nàng cần Ưu Linh thảo hơn.
"Nếu là vậy thì cô nương cứ giữ Ưu Linh thảo.
Thú thật với cô nương, ta lần này muốn có được Ưu Linh thảo cũng là vì muốn tặng quà mừng sinh thần cho mẫu thân.
Lý do của cô nương thỏa đáng hơn rất nhiều."
Lương Giai Mộc nhận thấy hắn ngoại trừ tính lảy nhảy