Nhất Trần Bất Nhiễm

Chương : 5


trước sau

Trước mắt Tiêu Thần toàn bộ đều là những nhân vật lạ mặt. Ngoài vài người ăn diện sang trọng phản phất hương vị giàu có. Ngồi ở đó còn có thêm mấy tên đầu gấu xăm trổ, dáng vẻ hung tợn dọa người.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên khuôn mặt thanh tú của cậu, từng đường nét cân đối hài hòa. Khắc họa sâu sắc vẻ đẹp phong tình vạn chủng. Tiêu Thần mặc áo phông trắng, bên ngoài khoác áo nỉ bông có dây kéo. Một mực đơn giản nhưng vẫn toát lên khí chất nhã nhặn, thuần khiết. Tựa hồ chỉ một ánh mắt lỡ đãng cũng đủ khiến người ta kinh tâm động phách.

Sự xuất hiện của cậu làm đám bằng hữu của Diệp Ngạn Phong nháo nhào một trận. Cô gái trẻ tuổi mặc đầm hai dây bó sát đầy gợi cảm, tóc nhuộm xám, chủ động đứng lên lôi Tiêu Thần ngồi vào ghế sofa dài, tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu, cất giọng nũng nịu.

“ Anh tên Tiêu Thần sao? Đẹp trai quá đi, chúng ta làm bạn nha!”

Tiêu Thần toàn thân cứng đờ, lách người tránh đi, cố giữ khoảng cách để không chạm vào cô gái kia. Lại vô tình đụng trúng người kế bên.

Là một tên đầu trọc, dáng người mập mạp tên Tiểu Cừu. Người này không kiềm được tặc lưỡi đầy trách móc.

“Làm người ta nổi hết da gà rồi kìa. Đi ra chỗ khác chơi đi, mất mặt muốn chết.”

“ Mất mặt cái đầu cậu, coi chừng tiểu thư đây đánh cậu khỏi đi đầu thai bây giờ!”

Khiết Vân vung tay, hung dữ hù dọa người kia. Tiểu Cừu trái lại không sợ còn thản nhiên bĩu môi.

Bỏ qua người kia, tiếp tục trở lại ỏng ẹo với Tiêu Thần.

“ Mấy người đó đều rất thích ăn hiếp em. Có anh ở đây em sẽ không sợ nữa.”

“ Con mẹ nó, buồn nôn quá đi. Trước giờ có ai dám động đến bà chằn nhà cô đâu. Nói dối không biết ngượng hả trời.”

“ Cậu ấy vừa nhìn đã biết là người chín chắn, đàng hoàng. Thèm để ý loại con gái như cô chắc!”

“...”

Tiêu Thần im lặng nghe bọn họ ồn ào một phen.

Kỳ thực, mấy người này trên miệng đều không ngại văng tục, nói lời ác ý. Căn bản, lại tựa hồ không phân biệt thân phận cao thấp, đối thoại hết sức vui vẻ, không hề mất tự nhiên.

Tiểu Cừu quay sang đưa cho cậu một ly rượu.

“ Tiêu Thần, uống với bọn tôi một ly đi.”

Tiêu Thần ngập ngừng đón lấy. Bọn họ đồng loạt nâng cao ly rượu trên tay, chụm vào nhau, cùng lúc nhìn về Tiêu Thần đợi cậu tham gia. Tiêu Thần ý thức được liền phối hợp nâng ly. Cả đám lúc này đồng thành hô to.

“ Một, hai, ba. Cạn ly!”

Từng người bọn họ thay nhau giới thiệu bản thân, thái độ đều vô cùng cởi mở, thỉnh thoảng còn pha trò hài hước làm cả đám cười phá lên.

Trong lúc mọi người vui vẻ trò chuyện, Diệp Ngạn Phong cũng quay lại. Ngồi xuống đối diện Tiêu Thần, bộ dạng nghi ngoặc hỏi.

“ Anh Thần, bọn họ không ăn hiếp anh đó chứ”

Tiêu Thần mĩm cười, lắc đầu phủ định, đám bạn của Diệp Ngạn Phong được dịp ồ lên một tràng.

So với những nam nhân bị Diệp Ngạn Phong lừa đến các buổi tiệc trác táng trước đây, vừa vào đã vồ vập kết thân, ra sức lấy lòng, làm bộ thân thiết. Nhìn đã mắc ói, còn không phải bị bọn họ bày trò dạy dỗ đến không dám có lần sau.

Bất quá đều có thiện cảm với Tiêu Thần, vừa nhìn liền đoán được cậu là trai ngoan, tính cách dè dặt nhưng không phải dạng kiêu căng. Đối với người thế này phải gọi là thương hoa tiếc ngọc đến cực độ. Lấy đâu ra cái gọi là ăn hiếp chứ. Diệp Ngạn Phong xem ra là nhạy cảm chuyện quá khứ.

Tiêu Thần cười cười, hai lông mi cong dài rủ xuống. Khiết Vân nhìn thấy khẽ chu môi tựa đang hờn dỗi.

“ Mọi người xem, nãy giờ anh Thần không nói câu nào hết. Hay là anh ấy không thích chúng ta?”

“ Mẹ nó, xem thường nguờ ta mới không nói đây mà ." Gã đầu gấu cao giọng.

Tiêu Thần liền vội lên tiếng giải thích.

“ Không phải đâu. Do lần đầu gặp mọi người nên tôi không biết nên bắt chuyện thế nào thôi.”

Khiết Vân yểu điệu nói “ Anh đừng có ngại, bọn em đều là công dân lương thiện, không có làm hại ai đâu. Cứ thoải mái đi!”

“ Mà anh vừa đẹp trai giọng nói còn êm tai như vậy, chắc là có người yêu rồi hả?”

Tiểu Cừu thành thật khen một câu. Vế sau là tỏ ý thăm dò giúp mấy người anh em.

Tiêu Thần mĩm cười đáp .

“Tôi vẫn chưa.”

Tử Quân thiếu gia nhà họ Lam nắm trong tay khối tài sản kết xù, nghe vậy liền vọt miệng lên tiếng.

“Anh thích con trai hay con gái. Như tôi được không? Vừa có tiền, trên giường lại có kĩ thuật.”

Tên này trước giờ chỉ quen đồng tính, ăn chơi khét tiếng. Một đêm bỏ ra mấy chục triệu để lên giường với MB, còn trẻ đã học người ta bao nuôi sugar baby. Tiêu Thần không biết người kia nói đùa hay thật, nhưng thái độ có phần cợt nhã. Cậu vốn không phải người thích nói đùa, bản thân tự kiểm điểm còn tra ra mình có chút khó tính. Người kia ăn nói vô thưởng vô phạt khiến cậu không khỏi thấy phản cảm, sắc mặt vì vậy trở nên cứng đờ.

Người xung quanh rất nhanh liền để ý ra, sợ làm mất không khí, lập tức thay bằng một chủ đề khác. Khiết Vân hướng về Diệp Ngạn Phong, nhí nhảnh hỏi.

“ Ngạn Phong lúc nãy cậu đi đâu vậy?”

“ Chị Mẫn ở hồ bơi, tôi ra gặp chị ấy.”

“ Cậu có mời cô ta sao?” Khiết Vân cao giọng ngạc nhiên.

Tiểu Cừu lấy một miếng trái cây cho vào miệng, khinh thường lên tiếng.

“ Lúc đi đậu xe tôi có thấy cô ta. Ỏng ẹo nhìn phát ghét.”

“ Chị ấy không hẳn xấu tính đâu. Tương lai không chừng trở thành chị dâu của tôi. Mọi người đừng có như vậy mà.”

Diệp Ngạn Phong trơ mắt nhìn người xung quanh, biết bọn họ đều có thành kiến với Lạc Mẫn nhưng vẫn nói đỡ cho cô. Bạn của Ngạn Phong lại kịch liệt ồ ạt phản bác, đúng là người nào không vừa mắt sẽ bị bọn họ dìm đến ngốc đầu không nổi.

“ Ngoài việc có người chống lưng thì được cái gì. Tôi là con gái cũng không cảm nổi loại như cô ta.”

“ Cậu nghĩ sao vậy? Hoắc Dật Thiên làm sao mà thích hạng người đó.”

Lam Tử Quân nhếch môi đánh giá.

“ Anh Thiên gặp dịp thì chơi cũng không thèm đụng đến cô ta một cái. Chị dâu cái con khỉ!” Tiểu Cừu tính cách nóng nảy đập tay xuống bàn, ra sức phản đối, kích động cũng lố hơn người ta.

Vừa nghe cái tên này Tiêu Thần liền có chút thất thần, là nói đến hắn ta sao? Bất quá trên đời không chỉ có một người tên Hoắc Dật Thiên. Nhưng nghe thấy cậu liền nhớ đến nam nhân đêm đó, nhớ lại còn hận không để đánh chết hắn.

Việc hắn cứu cậu thật ra là tự cứu chính mình. Tuy không phủ nhận hắn đúng là giúp mình, nhưng không vì vậy mà bào chữa được màn kịch ân ái trong phòng vệ sinh nhân lúc cậu đầu óc mơ hồ mà tự dựng lên. Khi về nhà đầu óc thanh tỉnh mới thông suốt sự việc, cũng biết Hoắc Dật Thiên gì đó chẳng qua là một tên vô lại mà thôi.

Nghĩ đến đây, không rõ vì xấu hổ hay thẹn quá hóa giận, hai vành tai Tiêu Thần bất giác đỏ lên.

Thanh niên mặc áo sơ mi họa tiết sặc sở, trên người chật kín hình xăm, đâu là người đâu là áo khó lòng phân được, có vẻ lớn tuổi hớn với Tiêu Thần, ngữ điệu ôn tồn cất lên.

“ Tiêu Thần cậu biết Hoắc Dật Thiên hả?”

Tiêu Thần đang mơ hồ suy nghĩ, bị gọi tên liền hơi ngẩng đầu, chậm rãi lắc đầu phủ nhận.

Bất chợt, Khiết Vân ngạc nhiên mở to mắt, đưa tay chỉ chỉ Tiêu Thần, giống như vừa phát hiện bí mật động trời.

“Anh nói dối đúng không? Em để ý từ lúc nhắc đến anh Thiên tai anh liền đỏ hết luôn."

Cả đám ần nữa tập trung sự chú ý lên người Tiêu Thần, không khỏi há hốc mồm. Đúng là không chỉ tai mà mặt của cậu cũng dần đỏ cả lên, đều ngầm hiểu vấn đề.

Tiêu Thần đối với phản ứng tự nhiên của cơ thể khó tự mình ý thức, càng không thể tự khắc phục điều đó.

“ Mọi người hiểu lầm rồi, tôi không phải thích anh ta đâu.”

Cậu đương nhiên biết bọn họ suy nghĩ lệch hướng, mới ra sức giải thích.

Mấy người đó lại giả vờ không nghe thấy, ầm lên một trận, thay nhau trào phúng. Muốn chọc ghẹo cậu một chút.

“ Anh có người trong lòng rồi, Tử Quân tôi còn cơ hội không hả?"

Tiểu Cừu trái lại còn tưởng thật, vốn dĩ Hoắc Dật Thiên có tiếng đẹp trai, lại phong lưu đào hoa, Tiêu Thần thích hắn cũng chẳng có là gì đáng nói. “ Anh Thiên trước giờ không quen đàn ông, sao anh mạo hiểm dữ vậy?”

Khiết Vân nghe xong liền đánh tay đánh vào đầu nguời nọ một cái, sâu sắc trình bày ý kiến.

“ Ngậm miệng lại đi. Đàm tình thuyết ái không quan trọng giới tính, quan trọng là rung động ở lồng ngực bên trái. Người nào có trái tim thì đều có quyền được yêu mà.”

“ Có lộn không vậy? Hôm nay bày đặt ăn nói đạo lý, nghe có chút giống con người rồi đó.”

Tiểu Cừu cùng Khiết Vân lời qua tiếng lại không ai chịu thua. Người khác đều bất lực nhìn bọn họ, hai con người nay chính là oan gia ngỏ hẹp, không biết vì sao có thể chơi được với nhau được mười mấy năm.

Diệp Ngạn Phong mặc kệ hai người họ, ánh mắt rạng rỡ nhìn Tiêu Thần.

“ Anh Thần, anh Thiên là anh họ của em. Đêm nay anh ấy cũng đến nữa.”

Diệp Ngạn Phong nói xong, Tử Quân thở dài một hơi.

“ Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo tới.”

Sự xuất hiện của Hoắc Dật Thiên phân tán tập trung của mọi người, toàn bộ người trong đại sảnh đều không khỏi lộ ra ánh mắt ngưỡng mộ.

Hoắc Dật Thiên diện bộ suit màu xám sẫm, bên trong là áo cổ lọ đen, kết hợp với giày tây cùng màu tôn lên khí chất lịch lãm đầy nam tính. Khuôn mặt hắn tựa được dát vàng, từng đường nét đều tinh xảo không khác nào tượng tạc, ánh mắt phức tạp khó nắm bắt. Thần khí toát ra đều vô cùng có mị lực tựa hồ trải qua nhiều sương gió, dung mạo phong trần, khiến người khác dễ dàng lạc lõng dây vào.

Trái với người ở đó, Tiêu Thần một chút cũng không muốn chạm mặt với hắn.

Tuy nhiên, bản thân cả hai nước sông không phạm nước giếng sẽ chẳng xảy ra chuyện gì. Nếu vừa thấy hắn liền hấp tấp đòi bỏ về, hệt như bản thân tự làm quá vấn đề, gây sự chú ý với người khác. Nói không chừng người kia còn không biết đã từng gặp cậu.

Tiêu Thần nghĩ vậy liền bình tĩnh ngồi ở đó, không thèm liếc mắt nhìn hắn.

Hoắc Dật Thiên thanh lãnh bước đến, thong thả cho tay vào túi quần, bỏ qua hết mọi người xung quanh kiên trì một ánh mắt nhìn về phía Tiêu Thần.

Mấy người bạn của Diệp Ngạn Phong nhìn thấy Hoắc Dật Thiên thay nhau thành ý lên tiếng chào hỏi hắn, dù bọn họ đều là con nhà tài phiệt, gia thế lớn. Nhưng đối với hắn ta lại không dám bất kính. Bỏ qua xuất thân của Hoắc Dật Thiên, với vị trị hiện tại của hắn trong hắc đạo khó người nào dám đắc tội, dù không nể cũng phải giả vờ nể.

Diệp Ngạn Phong vui vẻ chạy đến ôm lấy cánh tay Hoắc Dật Thiên.

“ Sao anh đến trễ quá vậy?”

“ Có chút việc."

“ Quà của em đâu?” Diệp Ngạn Phong hờn dỗi chấn vất. Hắn ta thấp giọng đáp.“ Như cũ.”

Đại khái, từ nhỏ đến lớn Hoắc Dật Thiên chưa từng tự tay mua quà tặng người khác. Khi cần thiết sẽ chuyển khoản con số nhất định nào đó. Lựa quà cho đối tác thì kêu đàn em dựa theo sở thích của bọn họ rồi chọn một món đắc tiền gửi đi. Những năm trước đều theo nguyên tắc đó tặng quà cho Ngạn Phong. Vả lại cũng không thấy người kia thiếu thốn cái gì.

Diệp Ngạn Phong kéo hắn ngồi xuống ghế đơn, nhận thấy mắt anh họ mình từ đầu đến cuối đều dán lên người cậu, còn tưởng là do hắn thấy Tiêu Thần lạ mặt mới như vậy. Do đó, tự mình lên tiếng giới thiệu.

“ À! Anh ấy là Tiêu Thần, bạn của em.”

Lại quay sang nói với Tiêu Thần.

“ Anh Thần, đây là anh Thiên. Anh chắc cũng biết anh ấy rồi đó."

Nhận thấy ánh mắt nam nhân một mực đặt lên người mình, có lẽ hắn nhận ra cậu.

Đương nhiên, không chịu thua thiệt Tiêu Thần ngẩng đầu đáp lại hắn bằng ánh mắt cương nghị, tựa hồ tóe lên một tia lửa xuyên thẳng đến nhãn cầu của đối phương.

Diệp Ngạn Phong nhận được tín hiệu từ quản gia, liền buông lỏng cánh tay Hoắc Dật Thiên, híp mắt cười đáng yêu nói với mọi người.

“ Mọi người nhớ hát nhiệt tình đó nha. Đi trước đây!”

Cả đám phát hiện ra không khí có chút bất thường, sự xuất hiện của Hoắc Dật Thiên tạo ra áp lực không nhỏ. Lại thấy hắn giống như uống lộn thuốc, cứ nhìn chằm chằm Tiêu Thần.

“ Anh Thiên, Sâu Non không đến sao?” Khiết Vân ấp úng mở lời với Hoắc Dật Thiên.

Hắn lúc này mới thu hồi thu hồi ánh mắt dịch chuyển lên khuôn mặt Khiết Vân, nhướng mắt nhìn cô, bày ra một nụ cười hết sức phong tình, thái độ đối với nữ nhân có phần phóng khoáng.

“ Cậu ấy đi họp lớp, không đến được.”

Vốn dĩ, Hoắc Dật Thiên bày ra thái độ đó cũng chỉ muốn thử cảm xúc của đối phương. Hắn
cho rằng mình đẹp trai như vậy, Tiêu Thần ít nhiều cũng sẽ rung động. Nhìn người mình thích ánh mắt tình tứ với nữ nhân chắc sẽ có chút ghen.

Nhưng quay sang nhìn cậu, lại chỉ thấy Tiêu Thần vô tư cười cười nói nói với Tiểu Cừu, ngược lại bản thân mới là người đen mặt.

Trước đây, chính miệng Khiết Vân đã nói Hoắc Dật Thiên là loại đàn ông để ngắm, không phải để nói chuyện yêu đương. Dù dây dưa với bao nhiêu người cũng không tơ tưởng đến Hoắc Dật Thiên. Bây giờ thiếu chút nữa là rung động với hắn. Chung quy, đã định hình được vì sao có nhiều cô gái tự nguyện rơi vào tay tên đàn ông này.

Âm nhạc và đèn đều tắt đi, chỉ duy nhất tại sân khấu nơi Diệp Ngạn Phong đứng được ánh sáng chiếu đến hết sức chói lọi, tôn được hình ảnh của nhân vật trung tâm.Trước mặt cậu ta là một cái bánh kem vô cùng lớn, được trang trí tỉ mỉ, đẹp mắt. Mọi người đều hướng mắt về sân khấu hào hứng theo dõi.

Giai điệu bài hát chúc mừng sinh nhật được cất lên, tất cả người ở dưới nhiệt tình hát trên nền nhạc đó. Tiêu Thần thuận theo mọi người vỗ tay theo nhịp. Trên sân khấu, Diệp Ngạn Phong tươi cười như hoa, dưới khóe môi lộ ra hai đồng tiền sâu hút, vô cùng đáng yêu.

Mọi người hát xong liền đồng loạt vỗ tay, nhóm người cùng bàn với cậu hú hét lớn về phía sân khấu thúc giục Diệp Ngạn Phong cầu nguyện, thổi nến.

Diệp Ngạn Phong phồng má về hướng phát ra thanh âm, sau đó cũng thành thục chấp tay cầu nguyện.

Tiêu Thần trong giây phút đó có chút chạnh lòng, nghĩ đên sinh nhật mình chỉ là một chiếc bánh kem nhỏ, một góc phòng. Tự mình cầu nguyện, tự mình thổi nến, tự an ủi bản thân.

Người đầu tiên đón sinh nhật cùng cậu là Vũ Uy Nhuệ. Một năm theo đuổi, hai năm hẹn hò. Khoảng thời gian ba năm đó có một người tình nguyện ngồi xem những khoảnh khắc mà trước kia cậu đều một mình trải qua, đã có người cùng cậu ăn bánh kem, gửi thật nhiều lời tốt đẹp đến cậu.

Sau đó, dường như không xuất hiện bất kì người nào nữa, có thể là do cậu kén chọn, hoặc là đã dè dặt không dám mở lòng với ai nữa rồi.

Ngọn nến kia vừa tắt đi, đèn trong đại sảnh một lần được bậc lên. Âm nhạc vang dội trở lại.

Hoắc Dật Thiên cảm giác được hơi thở nhè nhẹ phả lên cổ mình, hai cánh tay choàng đến ôm hắn từ phía sau. Hắn ta bỏ xuống ly rượu trên tay, đầu xoay nhẹ sang một bên, dùng ánh mắt sắt lạnh dò xét, ngữ điệu bình thường nhắc nhở.

“Lạc Mẫn đừng giỡn nữa, buông ra đi.”

“ Anh không nhớ em hả?” Lạc Mẫn điều chỉnh thanh âm đầy hương vị tình dục, đem thì thào vào tai Hoắc Dật Thiên.

Cô ta đến đây từ lúc tiệc mới bắt đầu, một mình ngôi ở hồ bơi uống hết nửa chai wisky, chỉ để gặp người này.

Hoắc Dật Thiên gỡ bỏ cánh tay Lạc Mẫn ra khỏi người mình, cô ta cắn môi hờ hững không chút xấu hổ đặt bờ mông căng tròn ngồi lên phần tay vịn trên ghế của Hoắc Dật Thiên, nghiêng nửa đầu tựa vào vai hắn trách móc.

“ Tại sao anh cứ tránh mặt em, em nhớ anh lắm anh có biết không?”

“ Khó coi quá!” Hoắc Dật Thiên lạnh giọng chấn chỉnh, không phải ngại người khác sẽ nhìn thấy mà là thật lòng chán ghét.

“ Anh đúng là không tim không phổi. Từ khi nào yêu một người cũng bị xem là khó coi chứ”

Lạc Mẫn lại vòng tay ôm lấy hắn, Hoắc Dật Thiên khó chịu ra mặt,một lần nữa gỡ bỏ tay người kia, ả ta ngã người qua lại.Cơ thể như được gắn nam châm, một lần lại thêm một lần dính lấy không buông.

Tiêu Thần lén lút nhìn bọn họ một cái liền dời tầm mắt đi chỗ khác. Đại khái không nuốt nổi cảnh tượng trước mắt.

Phía Cừu Non cùng những người khác cũng chằm chằm quan sát bọn họ, trên mặt không khỏi biến sắc. Da mặt ả ta có lẽ trét đến tám lớp xi măng mới có thể mặt dày bền vững như vậy.

Riêng Khiết Vân thừa nhận bản thân đúng là có phần ngả ngớn quá đà, nhưng thực tế so về mức độ trơ trẽn thì một chút cũng không thể bì với ả ta.

Khiết Vân chịu không nổi, nhấc mông đứng dậy hừ một tiếng.

“ Chúng ta qua bên kia nhảy đi, chướng mắt quá!”

Ả ta nghe thấy liếc mắt nhìn Khiết Vân tựa như lưỡi dao lam sắc bén muốn để vẩy trên mặt cô. Khiết Vẫn hất cằm đáp lại, kéo theo Tiêu Thần cùng Tiểu Cừu rời đi. Những người còn lại nhìn Lạc Mẫn như cái gai thật lớn, cười cười với Hoắc Dật Thiên, làm bộ hào hứng nhún nhảy bỏ đi.

Tiêu Thần cũng chỉ đứng quan sát bạn bè của Diệp Ngạn Phong chơi đùa, thỉnh thoảng bị bọn họ kéo ra, bắt cậu nhún nhảy theo. Tiêu Thần phối hợp vài động tác, sau đó lại như cũ đứng yên nhìn bọn họ bày trò, nhìn bọn họ cười giỡn vui vẻ, cậu cũng cảm thấy rất thoải mái.

Tiêu Thần lách người ra khỏi đám đông, đi đến bên cạnh Diệp Ngạn Phong cùng Tử Quân đang lắc lư nhún nhảy. Do tiếng nhạc lớn nên phải kề vào tai Diệp Ngạn Phong mới mong người kia nghe rõ.

“ Ngạn Phong, cũng khuya rồi tôi về trước nha!”

“ Em không có nghe!”

Diệp Ngạn Phong ghé vào tai cậu lớn tiếng đáp lại.

“ Em không có nghe!”

“ Tôi muốn đi về” Tiêu Thần lớn tiếng lập lại.

Diệp Ngạn Phong lúc này mới cùng Tiêu Thần bước ra khỏi đại sảnh, Tử Quân nghe thấy cũng bước theo hai người họ ra đến cổng lớn.

Tử Quân bộ dạng tiếc nuối quay sang nói với Tiêu Thần.

“Khu này taxi không vào đâu, phải đi bộ ra đầu đường mới bắt xe được. Hay để tôi đưa anh về.”

“ Không cần đâu, tôi bắt xe trên ứng dụng là được rồi.”

Tử Quân định tìm cớ đưa cậu về, nhưng thời đại nào rồi, cậu cũng không lạc hậu đến mức không biết tận dụng tiện ích của ngành dịch vụ chứ.

“ Tôi không lấy tiền. Anh ngại cái gì.”

Từ trong bãi đổ xe, một chiếc xe hơi màu đen lao nhanh về phía bọn họ. Người trong xe có vẻ vô cùng gấp gáp, Diệp Ngạn Phong rất nhanh liền phát hiện ra đó là xe của Hoắc Dật Thiên, chạy ra đứng ở giữa cổng dang tay ngăn hắn lại.

Hoắc Dật Thiên nhìn thấy lập tức giảm tốc độ. Gần thêm một chút nói không chừng đã không kịp thắng lại mà tông luôn người kia.

Hắn mặt mày nhăn nhó, hạ kính xe, nghiêng người đưa nửa đầu ra bên ngoài nhìn Diệp Ngạn Phong.

“ Em làm cái gì vậy? Mau tránh ra.”

“ Anh chở anh Thần về giúp em đi.”

Tiêu Thần còn tưởng mình nghe lầm.

Tử Quân đứng bên cạnh hai môi mấp máy không nói nên lời. Vốn dĩ có thể mượn cơ hội này đưa cậu về. Diệp Ngạn Phong ông nội cậu, tình duyên của thiếu gia đây bị cậu triệt đường hết rồi, Tử Quân trong lòng không ngừng chửi thề.

Diệp Ngạn Phong nháy mắt với Tử Quân, ám chỉ cậu đẩy người kia vào xe. Người nọ dù không muốn nhưng nhìn Diệp Ngạn Phong ương bướng, phồng môi trợn má vô cùng uy hiếp đành làm theo.

“ Tôi tự về được, không cần đâu.”

Tiêu Thần mặt mày nhăn nhó không chịu phối hợp, nhưng Tử Quân nhanh chóng đẩy cậu ngồi vào xe.

Tiêu Thần đặt một chân ra bên ngoài, muốn bước xuống, Hoắc Dật Thiên nghiêng người sang kéo cậu ở lại, khiến cậu ngã vào lồng ngực hắn, mạnh bạo vươn tay ra đóng cửa xe. Không nói lời nào liền giẫm chân ga, phóng xe ra khỏi biệt thự.

“ Mau mở cửa ra.”

“ Không mở cửa ra tôi giết mấy người đó.”

Lạc Mẫn trong phòng vệ sinh liên tục dùng tay đập lên cánh cửa, nhưng bên ngoài hầu như không có ai phản hồi.

Tiều Cừu, Khiết Vân cùng những người khác hi hi ha ha cười đến sảng khoái, đến khi Diệp Ngạn Phong cùng Tử Quân quay lại mới dừng lại, hí hửng quay sang đem mọi chuyện kể lại cho hai người.

“ Biết lúc nãy bọn tôi thấy gì không?”

“ Làm sao tôi biết.” Tử Quân vẫn còn ấm ức trong lòng, vì vậy giọng điệu khó chịu đáp lại.

“ Lúc bọn tôi nhảy ở bên kia, thấy Lạc Mẫn lén bỏ thuốc vào ly của anh Thiên. Khiết Vân liền giả vờ làm đổ rượu lên người cô ta.”

“ Nhân lúc cô ta vào phòng vệ sinh, tôi và Tiểu Cừu bên ngoài chờ sẵn. Sau đó, dùng dây buột cửa nhốt cô ta ở trong đó.”

Thanh niên xăm mình và Tiểu Cừu thay nhau hào hứng đem mọi chuyện tường thuật lại, niềm vui vẫn còn hiện rõ trên mặt.

“ Cô ta đúng là hèn hạ, người ta không muốn liền giở trò lên giường bằng được. May là bọn tôi nhanh trí, kịp thời ngăn được. Nếu không nửa đời sau của anh Thiên xem như tiêu rồi.” Khiết Vân vừa nói vừa biểu cảm hết sức chân thực.

Tử Quân là không thể cười nổi, kinh hãi trợn tròn mắt nhìn Diệp Ngạn Phong, nghiến răng cố rặn ra từng chữ một, cay chú nhìn người kia.

“ Tiêu Thần của tôi trên xe anh ta thì sao đây?”

Diệp Ngạn Phong nhận thấy quyết định để cậu lên xe của hắn không được thông suốt cho lắm, nhưng rất tự tin khẳng định chính kiến.

“ Yên tâm đi, anh tôi không thích nam nhân đâu, tự mình biết tì cơ ứng biến mà.”

Đám người còn lại nghe đối thoại giữa hai người liền lên tiếng thắc mắc.

“ Ngạn Phong sao anh Thần lại vào xe của anh Thiên vậy?”

“Tôi thấy anh tôi lái xe về nên để anh Thần đi nhờ xe anh ấy. Dù sao ngồi xe của người quen cũng an tâm hơn.”

Khiết Vân cười cười vỗ vai thiếu gia nhà họ Lam, vốn dĩ biết hắn chỉ là nhất thời say đắm vẻ ngoài của cậu, vẫn lên tiếng cho có lệ.

“Ngạn Phong nói đúng đó. Hai người họ không xảy ra chuyện gì đâu. Nếu anh Thiên vì uống phải xuân dược mà mất trí làm bậy với anh Thần. Khiết Vân tôi sẽ tình nguyện cưới tên đầu heo luôn.”

Khiết Vân nói rồi liếc nhìn Tiểu Cừu, người kia nghe vậy cả giận đáp.

“ Chắc tôi them. Khi nào phụ nữ trên đời chết hết tôi mới lấy nhỏ điên như cô.”

Truyện convert hay : Nghịch Kiếm Cuồng Thần

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện