Nhất Vạn Cú Ngã Ái Nhĩ

Chương 12


trước sau

CHƯƠNG 11

Hối hận, thật hối hận, phi thường hối hận……

Nguyên Thúc Dương vừa ăn chút đồ, một bên cho rằng mình đáp ứng bồi Bùi Thính Nhĩ Trúc đến ăn cơm là chuyện cực kỳ sai lầm.

Nhìn ánh mắt hai người như trước hay trao đổi, y quyết định dùng cơm bịt miệng mình thì ổn rồi.

Chuyện duy nhất đáng được ăn mừng là nhiều năm như vậy hương vị vẫn hảo như trước.

Y không nghĩ tới hôm nay gặp khách thì ra là học trưởng của bọn họ lúc trước – Tiễn Hảo. Tên hắn đúng thật là Tiễn Hảo bởi vì hắn họ Tiễn (vô nghĩa), là chín đại đơn truyền, lúc cha hắn nhìn hắn được sinh ra, ông nội hắn cười to nói “Hảo.”, người trong nhà tưởng là tên liền đặt ngay tên này, chính là Tiễn Hảo hiện tại.

Bất quá trong mắt Bùi Thính Nhĩ Trúc chưa bao giờ thấy nam nhân này có cái gì hảo, rõ ràng là một gia khỏa tiểu lí tàng đao.

Nghĩ người như hắn nên gọi là hồ ly nhưng là một con thối hồ ly.

Tiễn Hảo mỉm cười: “Nguyên học đệ, đồ ăn hôm nay hình như rất hợp khẩu vị của ngươi.”

“Khụ……” Nguyên Thúc Dương lập tức dừng lại, sao đề tài lại chuyển đến y a! Cười ngây ngơ đáp: “Đúng vậy! Không nghĩ tới học trưởng còn nhớ món ăn nơi này, thật là cám ơn ngươi đã mời.”

“Thích thì tốt rồi, ta vì Trúc Trúc mới đến đây ăn. Bất quá hắn hình như không thích lắm, đều không ăn gì cả.”

Trúc Trúc? Nguyên Thúc Dương kinh hãi, lúc này học trưởng và Bùi Thính Nhĩ Trúc đã thân đến kêu nhủ danh hay sao? Bất quá Bùi Thính Nhĩ Trúc làm gì có nhủ danh? Y sao lại không biết?

Ánh mắt hoài nghi nhìn Bùi Thính Nhĩ Trúc, lại phát hiện mặt hắn đều vặn vẹo.

Hảo hảo…… đáng sợ…… 555 , Thật xin lỗi cục cưng, cho con nhìn thứ khủng bố như vậy.

Trúc Trúc!!! Hắt…… xì……, Bùi Thính Nhĩ Trúc nhịn không được rùng mình một cái. Nam nhân này gọi hắn là cái gì a?

“Họ Tiễn kia, ai gọi là Trúc Trúc a? Ngươi đang gọi sủng vật hay sao?” Vỗ bàn, Bùi Thính Nhĩ Trúc thiếu chút nhảy dựng lên.

Nguyên Thúc Dương cũng hiểu được ý nghĩ trong lời nói, có chút giống gọi sủng vật.

“Sao có thể vậy chứ?” Tiễn Hảo vẻ mặt không bằng lòng: “Đây là vì lần trước ngươi bảo ta gọi ngươi vậy mà, ta chỉ dựa theo ngươi phân phó thôi a!”

“Ta……” Bùi Thính Nhĩ Trúc như nuốt phải con ruồi, miệng mở lớn đã cứng lại.

Tiễn Hảo tỏ vẻ cực kỳ ủy khuất: “Chính là lần trước, ngươi không phải nằm trên giường để ta ôm eo nhỏ, ngươi nói muốn ta gọi như thế mà, không phải sao?”

Trên giường… trên giường…? Nguyên Thúc Dương đã không thể nói gì được nữa, lúc trước hai người này thân đến vậy sao, lúc còn đi học không phải thề một mất một còn sao?

Tiễn Hảo cười đắc ý như hồ ly, mà Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng như bị trúng bùa chú bất động từ khi nào.

Hơn nửa ngày mới lấy lại tinh thần, mặt đỏ rần đều có thể ấp trứng chim, Bùi Thính Nhĩ Trúc nhảy dựng lên, chỉ Tiễn hảo kêu lớn: “Ngươi nói cái gì? Vì sao ngươi như con hồ ly vậy? Ta chính là để lần đầu tiên cho lão bà của ta, sao lại cho nam nhân như ngươi.” Nói xong nhìn đến bộ dáng kinh ngạc của Nguyên Thúc Dương, mới nhớ tới mình lời nói của mình có chút nguy hiểm.

Câm miệng thu binh, hắn đặt mông ngồi trở lại ghế.

Tiếp tục dùng ánh mắt giết chết nam hồ ly kia, mà Tiễn Hảo vẫn cứ cười, trong mắt hiện điều nan giải nào đó.

“Na…… cái kia…. Học trưởng, chúng ta… chúng ta có thể nói… có thể nói chuyện hôm nay không?” Nguyên Thúc Dương đành phải nhận mệnh đánh vỡ cục diện này, vì công tác mà đến, không thể chỉ ngồi im ăn cơm không thôi!

Không nghĩ tới Tiễn Hảo mở miệng nói: “Trúc Trúc cùng Nguyên học đệ ăn no không? Bây giờ thời gian cũng còn sớm, chuyện ký kết của chúng ta có thể hay không tìm quá bar, uống chút rượu tán gẫu a?”

Ách… Nguyên Thúc Dương đành phải nhìn ông chủ của y, Bùi Thính Nhĩ Trúc cũng nhìn y.

Bất đắc dĩ mở miệng: “Được rồi! Còn có không cần gọi ta là Trúc Trúc, thật khó nghe.” Mỗi lần nghe tên đó, hắn lại nghĩ đến một
đêm hoang đường kia.

Tiễn Hảo không phản đối cũng không đồng ý, chỉ cười: “Kia đi thôi! Xe của ta bên ngoài.”

Nguyên Thúc Dương ngồi xe Bùi Thính Nhĩ Trúc tới, tự nhiên đều phải nghe theo ý kiến của ông chủ mình.

Bùi Thính Nhĩ Trúc tức giận nói: “Ta có lái xe đến, chúng ta chạy theo phía sau là được.”

“Cũng tốt, ngàn vạn lần đừng để lạc mất, Trúc Trúc.”

“Đã nói không được gọi ta như vậy.” Nghiến răng nghiến lợi, vì sao đụng phải nam nhân này đều không có chuyện gì tốt.

Nguyên Thúc Dương đi theo phía sau bọn họ không nhịn được trộm cười, còn không thấy qua bộ dáng Trúc Trúc bị ăn, người ta nói không phải oan gia không gặp nhau, có lẽ là hình tốt tốt nhất cho hai người phía trước.

Chạy theo Tiễn Hảo, không nghĩ là đến quán bar y từng gặp Hoa Thiên Tưởng!

Nguyên Thúc Dương lại bắt đầu hối hận, suy nghĩ trong lòng không biết gặp phải người kia thì sao?

Đến gần quán bar, nhìn lướt qua phát hiện không thấy người kia.

Theo Tiễn Hảo vào trong nơi khuất ngồi xuống, vị trí tối tăm này còn có chậu hoa che bớt tầm mắt, cho nên Nguyên Thúc Dương mới yên tâm ngồi xuống.

Từ WC đi ra, Hoa Thiên Tưởng vừa ngồi xuống đạ bị tiểu Đinh thần bí nói bên cạnh.

“Ngươi làm gì? Đừng làm mấy trò thần bí, ta không tưởng tượng được lại bị đại biến thái nhà ngươi muốn làm gì đâu.” Oán giận nói, hôm nay hắn cảm thấy đặc biệt phiền não, mới uống hai ly, cũng không tán tỉnh ai.

“Không có việc gì, hôm nay bất có ai đến ngươi biết không?” Tiểu Đinh tiếp tục cố tình thần bí.

“Ai a? Ngươi nói thử xem?” Hoa Thiên Tưởng có chút không kiên nhẫn.

Mắt liếc khinh bỉ tiểu Đinh không quanh co lòng vòng nữa: “Chính là đối tượng khiến Hoa Thiên Tưởng ngươi phiền não.”

“Nguyên Thúc Dương?” Hắn căng thẳng, nắm bả vai tiểu Đinh lắc lắc: “Ngươi nói nhìn thấy y ở đây a?”

Tiểu Đinh thiếu chút nữa bị hắn làm bị thương, có cần kích động vậy không?

“Ngay tại bên kia, ta thấy hắn đến cùng hai nam nhân.” Chỉa chỉa góc yên lặng bên kia quầy bar, Hoa Thiên Tưởng nhìn ngón tay thẳng tới, chỉ nhìn thấy một đôi và đôi chân dài, bị bồn hoa che mất rồi.

Bất quá, hắn nghe tiểu Đinh nói y cùng hai nam nhân đến.

Quay đầu nhìn tiểu Đinh: “Ngươi nhận ra hai người kia không?”

Tiểu Đinh nhìn hắn bỗng nhiên biến thành đổ phu, trong lòng cười đắc ý a! Không nghĩ tới Hoa Thiên Tưởng cũng có ngày hôm nay…… ha ha! Trước mặt hắn cười to vài tiếng.

“Không… không… không biết.” Nói đứt quãng, nhẫn nại thật vất vả mới không có cuồng tiếu phát ra, tiểu Đinh quyết định đêm nay rời xa Hoa Thiên Tưởng, nếu không hắn không thể không chế nhạo.

Tìm hảo vị trí, nhìn lén bên kia, chỉ có thể nhìn thấy bộ dáng của hai nam nhân, Hoa Thiên Tưởng nghĩ thầm, Nguyên Thúc Dương cưng sao tuyển hai nam nhân không chút tiêu chuẩn như anh chứ?

Đương nhiên thật lâu sau này, Hoa Thiên Tưởng vì những lời này mà trả giá rất lớn, người hỏi vì sao a? Vì sao phải nói cho ngươi biết, Hoa Thiên Tưởng sau này còn mặt mũi gặp người sao? Đăng bởi: admin


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện