Ra khỏi núi Vong Ưu, Cữu phóng người lên ngựa. Vừa buộc sợi dây trên trán vừa hỏi hộ vệ đi theo:
- Giờ gì?
- Bẩm Thế tử gia, đã giờ tỵ (9g - 11g sáng).
- A? Còn sớm, chúng ta tới khu vực săn bắn tìm Vương huynh, thế nào? Ngươi biết đường không?
- Tiểu nhân biết, nghe theo Thế tử gia phân phó.
- Tốt! Vậy ngươi đi trước dẫn đường, chúng ta đi mau, còn kịp ăn trưa, nói không chừng có thể nếm được chút món ăn thôn dã từ chỗ Vương huynh.
Nói xong, vung roi ngựa một cái, đi về đường lớn.
Đến khu vực săn bắn, ở bên trong mọi người đang say sưa, người hô ngựa hí vô cùng náo nhiệt. Cữu nhất thời ngứa ngáy, lập tức thúc giục hộ vệ đến báo danh cho quan binh gác cổng, muốn đi vào hội họp cùng Thái tử Triết. Lúc đang đứng trước cổng khu vực săn bắn, một đội nhân mã khác cũng chậm rãi đi tới trước mặt, công tử dẫn đầu nhìn qua không quá nhược quán (thời xưa gọi thanh niên khoảng 20 tuổi là nhược quán), răng trắng môi hồng, dung mạo thanh tú đẹp đẽ, còn mang theo một chút mềm mại, ánh mắt chứa ý niệm phức tạp. Nhìn nhóm hộ vệ theo sau hắn, đoán là Hoàng tử nước nào đó, Cữu cũng chưa từng lưu tâm.
Không ngờ người nọ mở lời trước:
- Vị này chính là Tề vương Thế tử của Đông Khởi?
Lúc này Cữu mới để ý đánh giá hắn, nhưng không nghĩ ra đã gặp qua ở đâu, đành hơi áy náy nói:
- Không biết huynh đài...?
- Nam Cung Ngọc Thiềm.
- À, thất kính thất kính, thì ra là Nam Minh Thái tử giá lâm.
- Thế tử tài mạo song toàn nghe danh đã lâu, làm mọi người không bì kịp, hai năm không gặp, càng thêm anh vũ nhỉ.
Cữu khó chịu nhất là những từ ngữ mũ miện rườm rà này, giờ lại không thể không đáp lời, đành thuận theo nói lời khô khốc:
- Ha ha, được lời khen ngợi, thật không dám nhận, Nam Cung Thái tử cũng tới khu săn bắn này sao? Sao tới muộn vậy?
- Trước đó vào Sở cung trao đổi một vài chuyện với Sở Vương nên mới tới chậm, chắc hẳn nhóm Hoàng tử còn lại đã sớm tận hứng rồi.
Cữu trong lòng khẽ động, vào Sở cung? Gặp Sở Vương? Theo thông lệ yến tiệc ngày mai mới bắt đầu, hôm nay hắn đi làm gì? Không khỏi càng thêm nghi hoặc. Miễn cưỡng cười cười:
- Ồ? Không biết Nam Cung Thái tử tìm Sở Vương vì chuyện gì? Theo ta biết, cung yến phải sáng mai mới tổ chức mà.
- Ha ha, năm kia ta tới Sở cung, thấy Thất công chúa tuyệt thế giai nhân của Sở quốc có dáng vẻ khuynh quốc, yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, lần này định thỉnh cầu Sở Vương cưới về, vậy mới viên mãn, nếu không..., dù có một quốc gia cao quý, cuối cùng cũng tiếc nuối.
Đông Phương Cữu nghe được câu này, gần như muốn nhảy dựng từ trên ngựa, đè xuống lửa giận ngập trời, nghiến răng nghiến lợi hỏi:
- Không phải Nam Cung Thái tử đã lập Thái tử phi rồi à? Nghe nói đã có đến mấy vị tiểu Hoàng tử rồi.
- Ha ha, quả nhiên Thế tử còn trẻ tuổi. Nam tử ngày nay chớ nói tam cung lục viện, cho dù Hậu cung ba nghìn, người nào có thể nói một chữ không đâu?
Mặc dù Cữu giận sôi máu, nhưng cũng bình ổn tâm thần, khôi phục bình tĩnh ngày thường, nét mặt lạnh lẽo, nói chậm rãi rõ ràng: . truyện tiên hiệp hay
- Đáng tiếc, Thất công chúa, Cữu cũng yêu thích. Đành phải cướp đoạt yêu thương của Nam Cung Thái tử, làm lòng Cữu rất là áy náy.
Nam Cung Ngọc Thiềm mặt chưa đổi sắc, vẫn là ánh mắt say mê:
- Năm ấy ta từng thấy Thế tử chơi đùa cùng Thất công chúa, không ngờ thật sự là thầm sinh tình cảm sao?
Lời này làm Cữu ngập ngừng trong chốc lát. Nếu thừa nhận, danh dự của Thiên Hi sẽ bị phá hủy, không thừa nhận, vậy lời vừa rồi cũng không thể rút về.
- Ha ha, Nam Cung Thái tử đã nói yểu điệu thục nữ quân tử hảo cầu, Cữu cũng sẽ không ngoại lệ, vả lại làm một quân tử... - Thản nhiên chuyển sang vấn đề khác:
- Ta thấy Nam Cung Thái tử vẫn nên dồn nhiều tâm tư cho việc quốc gia đại sự, đừng một lòng chỉ nghĩ tới nữ sắc mới tốt. Chờ đến lúc quốc cường binh tráng, lại nghĩ về giai nhân cũng không muộn.
Trong lời nói Cữu ngầm ám chỉ thực lực của Nam Minh suy yếu, Thái tử Ngọc Thiềm không phải không hiểu, chỉ là cũng không giận:
- Sở Hoàng nói, ông ấy không tiện làm chủ, để cho Hoàng tử mến mộ Công chúa ngày mai hãy vào cung gặp mặt, dựa vào bản lĩnh của mình để quyết định, Đông Phương Thế tử, lúc đó chúng ta lại tiếp tục nghị luận chứ!
- Hừm! Ta lại muốn kết luận ở chỗ này, Thất công chúa, ta đã định rồi.
Nói xong, Cữu không đợi Nam Cung Ngọc Thiềm trả lời, thúc ngựa, hướng cổng khu vực săn bắn chạy đi.
Nam Cung Ngọc Thiềm vẫn không biến sắc, cười lạnh, dẫn theo tùy tùng nối đuôi nhau tiến vào khu vực săn bắn.
Khu vực săn bắn này chẳng qua chỉ là nơi dành cho vương thất quý tộc nước Sở rảnh rỗi tới giải trí, diện tích không lớn. Một khoảng sân hơi rộng rãi, bên cạnh là một cánh rừng thưa thớt. Nhưng khán đài bên sân lại được xây dựng tinh xảo, thật không biết người tới đây là vì săn thú hay là rảnh rỗi du ngoạn.
Thời điểm Cữu vào sân, trong khu vực đang người ngã ngựa đổ* truy đuổi một con lợn rừng hung hãn, mười mấy con ngựa vây kín, tiếng kêu gào không dứt.
(*) người ngã ngựa đổ = nhốn nháo hỗn loạn
Cữu nhìn quanh bốn phía, thấy đội ngũ Thái tử Triết ở giữa khán đài, vẫn chưa kết thúc chuyến săn. Vì vậy nhảy xuống ngựa, vội vàng chạy tới.
Đông Phương Triết đang cùng Hàn Thụy xem trong sân náo nhiệt thuận tiện quan sát dáng vẻ Hoàng tử các nước, thấy huynh đệ tới, vội sai người tới đón tiếp vào khán đài, kêu người ngồi bên cạnh.
- Sao Cữu nhi lại tới? Không phải đi xem náo nhiệt trên phố à?
- Không phải ở đây náo nhiệt hơn sao?
Cữu bóc trái nho trên bàn trà trước mặt ném vào miệng, không mặn không nhạt nói.
- Hử? Thật là người nào chọc Thế tử gia chúng ta không vui rồi? - Đông Phương Triết nhìn thấy buồn cười.
Cữu được hỏi, lập tức kể rõ cho huynh trưởng nghe toàn bộ nội dung cuộc tao ngộ (gặp gỡ) mới vừa rồi ở trước cổng. Vẻ mặt tựa như một đứa nhỏ ở ngoài bị uất ức chạy về nhà tố cáo. Thái tử Triết tập trung nghe nàng nói xong, mới chậm rãi mở miệng:
- Nói ngươi trẻ con lại không chịu thừa nhận, sao dễ kích động vậy?
Cữu thấy huynh trưởng không bênh vực mình, mất hứng trề môi.
- Hắn nói thích thì sẽ là của hắn? Công chúa Sở quốc há là hắn muốn thì có thể được? Chớ nói việc này còn chưa kết luận, cho dù bị hắn mang đi, vi huynh cũng đoạt về cho ngươi. Giận dỗi vô nghĩa không đâu như vậy làm gì? Tự chọc tức chính mình.
Nghe lời này của thái tử Triết, Cữu thả lỏng chân mày, mang theo dáng vẻ tươi cười nói:
- Vương huynh không được nuốt lời đấy? Nhất định phải cưới được Thất công chúa cho Cữu mới tốt.
Thái tử Triết cười:
- Vốn là tính như vậy, nhưng xem ra còn phải suy nghĩ lại một chút rồi!
- Vì sao? - Cữu nghe vậy, lập tức biến sắc.
- Nhìn bộ dáng này của Cữu nhi, chỉ sợ cưới được Thế tử phi rồi chỉ lo nữ nhi tình trường, làm trễ nãi đại nghiệp hưng quốc của ta đây!
Nói xong, nhìn Hàn Thụy, song song cười ha hả.
Cữu đỏ mặt, ngượng ngùng làm mặt quỷ với huynh trưởng, giải thích:
- Không phải Vương huynh sắp cưới Hoàng tẩu sao! Đến lúc đó nói không chừng còn thậm hơn Cữu!
Hàn Thụy lập tức hòa giải:
- Thế tử gia không xuống đài chơi một chút à? Nhìn trong sân náo nhiệt vậy, thuộc hạ cùng ngài xuống dưới, săn vài con làm món ăn dã vị (thịt chim muông thú rừng), buổi trưa Thái tử và ngài cũng có đồ nhắm rượu.
- Được! Ta cũng đang ngứa tay đây!
Cữu hăng hái, lập tức đứng dậy nhảy xuống. Thái tử thấy nàng vui vẻ, phân phó chọn hai con thuần mã (ngựa hiền), dặn Hàn Thụy cẩn thận chiếu cố, mới yên lòng nhìn hai người đi vào sân săn bắn.
Nhớ tới sáng sớm ở trong động cùng Thiên Hi này nọ, lại được huynh trưởng hứa hẹn, lúc này tâm tình Cữu rất tốt. Tiếp nhận cây cung ngọc Hàn Thụy đưa tới, thúc ngựa chạy vào vòng săn bắn.
Cuộc chiến giữa sân kịch liệt say sưa, một hươu một nai đang chạy trốn, cộng thêm con lợn đằng trước, làm mười mấy người ngựa chia thành ba hướng, hợp lực vây quét. Nam Minh Thái tử tiến vào khu vực săn bắn, trực tiếp gia nhập săn thú, vẫn chưa nhìn lên khán đài, không biết có phải định tránh né huynh đệ Đông Phương hay không. Bấy giờ hắn cùng một Hoàng tử Bắc Đô mỗi người dẫn theo vài tùy tùng truy đuổi con hươu sao kia, mắt thấy đã dồn đến bìa rừng, giương cung cài tên...
Chưa kịp hành động, chỉ nghe một tiếng mũi tên nhọn xé không khí sắc bén vang lên, hươu bị bắn trúng trái tim, lập tức ngã xuống chết. Mỗi người thủ hạ đều đổ mồ hôi lạnh, bởi vì mũi tên kia gần như là lướt sát tai Nam Cung Ngọc Thiềm mà vụt qua.
Quay đầu nhìn lại, Đông Phương Cữu cầm cung ngọc, mặt vô biểu tình nhìn hắn.
- Đông Phương Thế tử bắn khá lắm! - Nam Cung Ngọc Thiềm nhỏ nhẹ tán thưởng, vẫn chưa thấy biến sắc.
- Hừ! Nam Cung Thái tử nói quá lời. - Tầm mắt Cữu cũng không nhìn hắn, mà là rơi trên con mồi ở xa:
- Cữu am hiểu, không chỉ bắn cung không thôi.
Nói xong phân phó Hàn Thụy nhặt con mồi, trở lại vòng săn khác, không thèm liếc mắt Nam Cung Ngọc Thiềm dù chỉ một lần.
- Mẹ kiếp! Hắn là tên nào? Cũng quá ngông cuồng rồi! - Đợi Cữu đi rồi, một gã hộ vệ của Nam Cung Ngọc Thiềm la lên.
- Quách Chính, bình tĩnh chút.
- Thái tử, lẽ nào chúng ta phải chịu đựng khẩu ác khí này của hắn hay sao?
- Ây da, phương pháp hả giận rất nhiều, hà cớ gì phải tranh chấp này nọ nhất thời, nhỏ không nhẫn sẽ loạn mưu lớn.
Nam Cung Ngọc Thiềm xa xa nhìn bóng lưng Đông Phương Cữu, kêu Quách Chính đến gần, kề tai phân phó vài câu.
Bên kia Đông Phương Cữu tiếp tục một tên bắn chết lợn rừng lông đen răng nanh đang hung hăng đấu đá, trong khu vực săn bắn vang lên một mảnh tiếng khen tán tưởng. Thiếu niên Thế tử rất đắc ý, thúc ngựa hăng hái chạy trong sân.
Trên khán đài, Thái tử Triết thấy huynh đệ nở mặt nở mày giữa các Hoàng tử, cũng là cao hứng. Nhìn sắc trời chính ngọ một chút, kêu thủ hạ đến gọi Cữu và Hàn Thụy trở về, phân phó tùy tùng dựng vỉ nướng, định cùng huynh đệ dùng bữa trưa ở khu vực săn bắn này, sau đó trở về dịch quán chuẩn bị cung yến cho ngày mai.
Cữu dù chưa thỏa thuê, nhưng cũng không hồ nháo, ngoan ngoãn theo Hàn Thụy trở lại khán đài, xuống ngựa, đi tới bên cạnh Thái tử Triết. Đằng trước Thái tử Triết thấy huynh đệ đầu đầy mồ hôi, kêu hạ nhân đưa khăn tay, đứng dậy đi tới, chuẩn bị đưa cho Cữu lau mồ hôi.
Đang lúc hai huynh đệ gần đối mặt nhau, trong không khí đột nhiên truyền đến âm thanh khác thường.
"Vút..."
Tiếng không lớn, hơi run rẩy, dường như truyền đến từ chỗ rất xa, tuy Cữu nghe thấy, nhưng không để ý. Hàn Thụy ở sau lưng lại thất thanh kêu to:
- Thế tử gia cẩn thận!
Lập tức, một sức mạnh rất lớn ập tới từ phía sau, đẩy Cữu ngã nhào xuống đất.
Một cây vũ tiễn bằng trúc đẹp mắt xé không mà đến, lướt qua đầu trái tim Cữu đã bị té ngã, thẳng tắp "phập" vào ngực Thái tử Triết.
Mọi người chưa kịp phản ứng, trực tiếp sững sờ tại chỗ.
Cữu té rất mạnh, ngồi dậy ôm