Đông Phương Lâm Lang đang thêu bức tranh "Hàn Giang Độc Điếu Đồ" trên một tấm bình phong lớn thì Cữu vội vã tiến vào. Đến phía nam gian phòng, trên chiếc ghế gỗ đàn được lót đệm ngồi cùng với đệm lưng màu phẩm xanh có thêu hình mãng xà màu kim tiền, Cữu ngồi đó, nặng nề thở ra một hơi. Cung nữ dâng trà, Cữu bưng lên nhấp một ngụm, nhíu mày nói:
- Sao không phải trà thường uống?
- Bẩm Vạn Tuế, đây là cống phẩm mới, Nam Sơn Thuý.
- Trẫm uống không vừa miệng, cứ đổi lại cái cũ đi.
- Dạ.
Đông Phương Lâm Lang nghe nàng và cung nữ nói chuyện với nhau, cũng không mở miệng, vẫn chuyên tâm thêu thùa.
- Hoàng tỷ, Vương Thừa tướng khăng khăng muốn chọn phi cho ta, chuyện của ta mà sao ông ấy lại gấp gáp vậy?
Tay Lâm Lang run một cái, mũi kim đã lệch một chút.
- Vương Thừa tướng xem như cũng là trọng thần hai triều, hơn nữa Cữu nhi thật sự đã lớn rồi, luôn như vậy cũng không phải kế lâu dài, cũng làm người ta cười chê.
- Cười chê cái gì?
- Làm gì có Hoàng đế nào ngày ngày ngủ ở Ngự thư phòng?
Lâm Lang ngẩng đầu lên, cười nhạt một tiếng, nhưng không xuất phát từ nội tâm.
- Việc này... việc này thì sao chứ?
Cữu thấy Lâm Lang nhìn thẳng mình, theo thói quen cúi đầu, vết sẹo trên mặt luôn làm nàng cảm thấy thiếu tự tin, lúc nào cũng có động tác che giấu cực nhỏ.
- Không phải còn có chỗ Hoàng tỷ à, đâu phải lúc nào ta cũng đều ở Ngự thư phòng.
- Ha ha.
Đông Phương Lâm Lang cắm mũi kim lên vải thêu, đứng dậy từ đằng trước khung thêu:
- Cữu nhi vẫn là tính tình trẻ con. Chỗ Hoàng tỷ, sao có thể so với các cung? Đợi Cữu nhi có hậu phi, e rằng hơn một năm cũng không thèm nhớ tới chỗ Hoàng tỷ này đâu.
Giọng điệu của Lâm Lang, tựa như tẻ nhạt, vừa tựa như trách cứ chế giễu, còn có một nét hàm xúc không nói rõ được. Cữu khó hiểu nhìn Hoàng tỷ, trong lòng lờ mờ có cảm giác kỳ quái.
- Vả lại, Đông Phương gia ta còn nhờ vào Cữu nhi nối dõi huyết mạch, kế thừa ân trời, để cho vương triều Đông Khởi có thể đời đời kiếp kiếp tiếp tục truyền xuống.
Đây mới là vấn đề thiết thực, hậu phi cái gì, cung nghi cái gì, tất cả đều phục vụ vì mục tiêu này mà thôi. Mà điểm này, chính là việc Cữu không thể giải quyết được. Đông Khởi không giống quốc gia khác, trước giờ huyết mạch hoàng thất luôn mỏng manh. Cho dù chỉ có một con nối dòng thân thích, chỉ cần hắn là con cháu Đông Phương, Cữu vẫn có thể danh chính ngôn thuận nâng đỡ đi lên. Nếu hắn không đủ năng lực làm vua, Cữu cũng có thể dụng tâm bồi dưỡng, sẽ không đến nỗi như hiện giờ, không bột đố gột nên hồ (ý nói thiếu cái chủ chốt thì không thể làm nên chuyện gì).
Nhưng mà, bất kể là ở ngoài tung binh, hay là ở trong minh trị, cuối cùng vẫn phải trở lại chuyện này. Hậu cung chưa ổn, chưa có con nối dòng, dù không đến nỗi làm lung lay ngôi vị hoàng đế nhưng ở trước mặt triều thần khó mà đối đáp. Hơn nữa, giang sơn của tộc Đông Phương, bao nhiêu tổ tiên dốc lòng xây dựng, dốc hết tâm huyết mới có ngày hôm nay, sao có thể tùy tiện giao vào tay người họ khác.
Đến hôm nay nhìn lại, huyết mạch Đông Phương chỉ còn nàng và Đông Phương Lâm Lang, nếu ngày nào đó để con của Hoàng tỷ kế vị, ngược lại không hẳn là không thể. Thế nhưng, giả sử như vậy, nàng phải bỏ ra ít nhất mấy chục năm để suy tính cách đối phó vấn đề này, đồng thời, còn sẽ liên lụy đến một loạt vấn đề khác, triều đình loạn, hậu cung loạn, cuối cùng không chắc sẽ không gây ra sai lầm.
Nghĩ tới đây, tâm tình Cữu vốn u sầu, càng tăng thêm một nỗi lo lắng.
Đông Phương Lâm Lang liếc mắt nhìn Cữu đang thất thần, không cần nhiều lời nữa.
- Hoàng tỷ, nếu như thế, vậy tỷ chọn giúp Cữu đi. Ta kêu Tiểu Lộ Tử đem danh sách qua đây, Hoàng tỷ thấy thích hợp, phái hắn giao cho Vương Thừa tướng là được.
Cữu bất đắc dĩ nói lời ấy.
Đông Phương Lâm Lang rất kinh ngạc:
- Ta chọn? Chẳng lẽ Cữu nhi chưa từng có cô gái nào mà mình ngưỡng mộ trong lòng à? Vì sao còn muốn Hoàng tỷ chọn phi giúp ngươi?
- Ngưỡng mộ trong lòng? Hừ!
Ánh mắt Cữu chợt nặng nề tối tăm:
- Chỉ sợ ngưỡng mộ trong lòng biến thành hung thần trong lòng! Trẫm đi Nam thư phòng, Hoàng tỷ cùng với Vương Thừa tướng cân nhắc chuyện chọn phi đi, đừng để ông ấy đến phiền trẫm nữa!
Cữu hơi tức giận nói xong, giống như lúc tới, vội vã rời đi.
Dưới sự nỗ lực vất vả ngược xuôi hết mình của Vương Kỳ Huân, nữ nhi xinh đẹp của bốn triều thần trong kinh thành được chọn vào cung, lập thành phi tần. Phân thành Dĩnh phi - Mân Ly Cung, Uyển phi - Vĩ Đường Cung, Lận phi - Trạm Lộ Cung và Tống phi - Cừ Y Cung.
Mấy phi tử lần lượt vào cung, theo lệ cũ sẽ mở cung yến chúc mừng, dù không linh đình như đại hôn, nhưng dẫu sao cũng là chuyện nhân sự lần đầu của Cữu, đương nhiên phải nghi thức chút. Bách quan vào cung ăn mừng, mấy vị bổn gia của Hoàng phi càng trịnh trọng vô cùng. Một năm để tang Đông Phương Bình băng hà vừa kết thúc, nhờ vào dịp này, bách tính bị trói buộc một năm ròng rã mới có thể thả lỏng một chút, toàn bộ đế đô giăng đèn kết hoa, chùa hội, sân khấu, buổi tối đốt pháo hoa, treo đèn sáng, hết sức náo nhiệt.
Vậy mà lúc lửa cháy bừng bừng hoa tươi rực rỡ, lại không thấy bóng dáng vị Thiên tử thiếu niên của họ ở đâu. Đông Phương Cữu đã trốn trong một hang đá trong sườn núi Thương Thu Sơn ở hậu cung. Đây là nơi hoàng cung Đông Khởi tích trữ băng để dành cho ngày hè, quanh năm đóng băng rét lạnh. Cữu nằm ngửa trên một khối băng lớn trông như cái giường, miệng ngậm phần đuôi của còi bùn, thổi hơi như có như không. Bộ cát phục màu đỏ thẫm thêu vàng trải trên khối băng nửa trong suốt, cực kỳ rực rỡ chói mắt.
Vừa rồi trên yến tiệc, rõ ràng đang vô cùng phiền chán, còn phải miễn cưỡng tươi cười, cảm thụ quả thật không tốt.
Nhắm mặt lại, trong mơ màng, người mặc giá y hóa thành Sở Thiên Hi, dung nhan như trăng sáng, con ngươi sâu như làn nước mùa thu, bên môi mang theo ý cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, quanh quẩn trong lòng ba năm, sao có thể dễ dàng phai đi? Chớp mắt, trường kiếm đâm thẳng vào mặt, Đông Phương Cữu đột nhiên bật dậy từ trên tảng băng, trong không khí lạnh lẽo, vậy mà trên trán lại rơi xuống từng giọt mồ hôi lạnh.
Vội vàng xoay người bước xuống, chạy nhanh ra khỏi hang động, Cữu đứng trên sườn núi Thương Thu Sơn, thở hổn hển từng ngụm, nơi cổ họng là khô khốc đau đớn. Nhìn xuống hoàng cung đèn đuốc sáng trưng, người tới lui không dứt. Cảnh sắc phồn hoa đâm vào mắt thật đau, ngôi vị chí tôn biết bao người cầu còn không được, giờ đây lại cảm thấy trào phúng như thế. Bên trong huyên náo đầy rẫy này, không tìm được một người mong muốn, nơi vạn dân cúi đầu, cũng là chỗ cô độc bất tận không người.
Ngẩng đầu nhìn về phía chân trời, ánh trăng chiếu vào đôi mắt Cữu, vắng lặng im ắng mà đối nhau.
Mà bên dưới vầng ngọc treo trên bầu trời kia, Sở cung cách ngàn dặm, Sở Thiên Hi cũng bước ra từ hoàng cung, đứng trước bậc thềm chờ Linh Nhi mang y phục buổi đêm đến.
Ánh trăng sáng ngời phản chiếu bóng người kéo dài, để nàng ấy cũng ngẩng đầu lên. Không nên nhớ tới người kia. Nhưng mà, không nên nhớ thì có thể không nhớ tới sao? Nếu thật sự dễ dàng như thế, vậy vì sao, trên gương mặt của Thất công chúa, đã mất đi nụ cười từ rất lâu rồi.
Thời gian phai đi nỗi lạnh thấu xương, có lẽ, nỗi tương tư cũng sẽ phai nhạt như vậy. Sau này sẽ có bao nhiêu lần đứng dưới ánh trăng nhìn lên, sẽ có bao nhiêu lần nhớ về người không nên nhớ, bao nhiêu lần bị nhiễu loạn cần phải bình tĩnh, cũng không biết...
Đêm vẫn lạnh như nước, gió thổi qua góc váy Thiên Hi, nhưng không thể thổi tan nỗi sầu tư trầm nặng.
Đông Phương Lâm Lang đang cùng chúc mừng với nhóm bách quan ở cung yến, bỗng nhiên một cung nữ vội vã chạy tới, vội ghé vào tai Lâm Lang thì thầm vài câu. Vẻ mặt Lâm Lang cứng đờ, ngay sau đó, đã tìm một cái cớ rời đi, vội chạy đến Vị Minh Cung.
Cữu uống rượu trầm rồi, đã nôn mấy lần ở bên ngoài, các cung nữ đã thu dọn ổn thỏa, hầu hạ nàng súc miệng rửa mặt, cho nàng ngậm lát cắt đinh hương để thanh miệng. Lúc này đang nằm tựa trên ghế quý phi trong phòng ngủ, cổ họng thường thường phát ra tiếng thở dài nặng nề.
Lâm Lang vào phòng, thấy bộ dạng nàng như vậy, nhất thời trong lòng có cảm thụ không thể nói rõ.
Mở nắp đậy của lư hương, đốt một nén nhang mùi hương hoa bách hợp. Lâm Lang phân phó cung nữ đưa khăn lông thấm nước cho mình, rồi kêu tất cả mọi người ra ngoài.
Ngồi bên cạnh Cữu, cẩn thận lau đôi gò má đỏ ửng của nàng. Lông mày đen mảnh dài thẳng như vẽ nhíu chặt lại, hàng lông mi nhẹ run run, ở đáy mắt hiện ra một mảnh bóng tối mờ nhạt, khiến người ta không nhịn được đau lòng vì nàng.
Bỗng nhiên Lâm Lang dừng động tác, giữa lúc trầm ngâm, vươn ngón tay dài nhỏ, thử thăm dò chạm nhẹ lên cánh môi mỏng mượt mà hé mở của Cữu.
Cữu nhếch khóe môi một cái, vẫn không mở mắt, cũng không có hành động tách ra. Đầu ngón tay của Lâm Lang dừng một chút, sau đó di chuyển dọc theo mép môi của nàng, từ từ hướng lên tóc mai, toàn bộ lòng bàn tay ôm lấy gò má Cữu.
Giống như tham luyến cảm giác da thịt chạm nhau, Cữu nghiêng đầu hướng vào trong tay Lâm Lang, có vẻ như đang đòi hỏi nhiều ôn nhu hơn. Lâm Lang ngẩn ngơ nhìn nàng, nín thở, từ từ nhích đến gần khuôn mặt Cữu.
Trong khoảnh khắc đôi môi chạm nhau, hơi thở ấm áp nhẹ lướt qua, Đông Phương Cữu cảm giác được có gì đó mềm mại dán giữa môi mình, nhẹ giật mình, mở mắt ra, nhìn thấy chính là gương mặt trắng nõn mịn màng cùng với vành tai mềm mại xinh xắn của Lâm Lang. Không thể thấy ánh mắt của Lâm Lang, không biết sự ôn nhu này đến từ đâu. Thân thể Cữu cứng ngắc, bất động không nói.
Lâm Lang phát hiện Cữu căng thẳng, nhưng không thấy nàng tránh né. Ngay lập tức cũng đưa tay kia lên, trực tiếp vòng qua cổ Cữu, cả người hướng vào lòng Cữu, mặt đỏ lên, nụ hôn cũng biến thành nóng bỏng.
Răng môi Cữu có chứa mùi đinh hương do vừa rồi nàng ngậm nó, hòa lẫn với mùi rượu thơm tinh khiết, làm cho Lâm Lang say mê. Mượn cảm giác say, tình cảm của Lâm Lang bộc phát hừng hực, giống như mồi lửa bị chôn vùi đã lâu hôm nay có điều kiện thiêu đốt, thỏa thích quyết tuyệt, mặc kệ sau cùng chỉ còn tro tàn sót lại, cũng không muốn bỏ qua phần tình ái nồng nàn của giây phút này.
Cho tới