Không quá mấy ngày, các cấp văn thần Đông Khởi quốc phục chiếu mà đến.
Cữu thương lượng cùng họ, chia nhỏ lãnh thổ Nam Minh và Sở trung, phân thành các châu, huyện, quận mới, bố trí quan viên các cấp, cũng cho xây dựng quân doanh, để binh mã lại đóng giữ.
Bên cạnh đó, chuyện Bạch Vệ Môn điều tra mũi tên tẩm độc của Thái tử Triết cũng lục tục có hồi âm.
Vài ngày trước khi đi, Cữu phái mấy người theo Thiên Hi đi Vân Hi Uyển, thu dọn một vài món đồ tùy thân của nàng ấy. Thất công chúa xưa nay giản đơn, chỉ lấy mấy bộ y phục thường ngày, xếp vài quyển sách, mang theo đàn cầm của mình nữa, cũng không rườm rà vất vả. Cữu nhìn mấy món đồ đặt ở đó, cũng chưa nói gì.
Thiên Hi trầm tĩnh, Cữu kêu nàng ấy làm gì, nàng ấy sẽ im lặng đi làm. Phần nhiều thời gian, hoặc là đứng trên ban công Vọng Tinh Lâu lặng lẽ ngắm nhìn Sở cung, hoặc là trực tiếp đi ngang các cung điện, như muốn khắc ghi toàn bộ vào trong đầu. Cố quốc gia viên đã từng là phú quý phồn hoa của nàng ấy, cũng không còn tồn tại nữa, ngoại trừ nửa đêm nằm mộng, có lẽ kiếp này không bao giờ có thể về đây nữa rồi.
Ngày lên đường, ở Thừa Thiên Điện, Cữu được các quan viên ở lại cúi chào tiễn đưa. Ra khỏi cung lập tức hạ lệnh niêm phong toàn bộ Sở cung. Cánh cổng màu đỏ đồng vừa dày vừa nặng từ từ đóng lại, cài xích đồng thật lớn, trên giấy niêm phong có bút tích do Cữu đích thân viết lên. An bài thủ vệ bốn phía, nếu không có thánh chỉ cho phép, bất kể ai cũng không được tự tiện ra vào.
Cữu không cưỡi ngựa, mà dẫn Thiên Hi ngồi Hoàng liễn (xe vua ngồi). Lúc xe ngựa khởi hành, bên trong xe, Sở Thiên Hi vén một góc màn, có chút lưu luyến nhìn ngắm. Phố lớn ngõ nhỏ Sở đô, từng ngọn cây cọng cỏ lần lượt đi xa, đôi mắt sáng xinh đẹp rốt cục phủ một tầng ưu thương nhàn nhạt.
Cữu ở bên cạnh quan sát, hai tay bắt chéo ôm trước ngực, hơi mất kiên nhẫn rồi:
- Đừng như vậy được không? Ta không có dẫn nàng đi chạy trốn mà. Nơi đây vẫn là lãnh thổ của ta, nàng muốn trở về thì cứ việc nói một câu. Ta bảo lưu Sở cung cho nàng thật tốt, rảnh rỗi chúng ta có thể qua đây ở vài ngày, làm gì mà bộ dạng như sinh ly tử biệt vậy?
Lời nói tựa như phàn nàn, nhưng Thiên Hi nghe ra được ý cưng chiều trong đó, liền thả góc màn xuống, xoay đầu lại nhìn nàng.
Đông Phương Cữu dùng một ngón tay móc gãi hai gò má chỗ ven mặt nạ. Kim loại cứng rắn cọ sát da mặt mềm mại cũng khó chịu. Dù sao cũng nhàn rỗi vô sự, nàng liền vô tình cố ý gãi gãi, mỗi lần đều chà đến khuôn mặt đỏ bừng.
Thiên Hi kéo tay Cữu xuống, vươn tay mình tới định giúp nàng xoa chỗ đang ngứa. Cữu nhanh chóng ngửa ra sau tránh thoát, trong mắt hiện lên nét cảnh giác.
Bàn tay Thiên Hi cứng đờ ở đó, dừng một chút, vẫn vươn tới, nói:
- Không phải động vào nó, ta nhìn mặt nàng một chút. - Trong giọng nói có phần chua xót.
Cữu vẫn có phần kiêng dè, hơi nghiêng đầu, nhưng không ngăn cản. Đầu ngón tay hơi mát lạnh của Thiên Hi phủ trên mặt nàng, thật đúng là có chút thoải mái. Cữu dần dần buông lỏng phòng bị, tự tại tùy ý Thiên Hi xoa giúp nàng, còn thích ý nhắm mắt lại, vẻ mặt rất là hưởng thụ.
Thiên Hi nhìn Cữu hơi cong môi mỏng, vành tai dày mềm mại, thậm chí là những nếp gấp nho nhỏ khẽ cong trên cẩm bào, mỗi động tác cùng biểu tình đều là chân thật tồn tại trước mắt. Với khoảng cách đưa tay là có thể chạm tới, tuy rằng có khúc mắc, nhưng chung quy là ở cùng một chỗ. Năm tháng còn rất dài, vẫn có thể từ từ giải khai khúc mắc. Hạnh phúc này, đã từng xa vời đến trong mơ cũng không thể với tới, giờ đây đã ở ngay trước mắt, phần nào giúp xua tan nỗi nhớ quê hương. Tương lai chưa thể biết trước, nhưng bởi vì có người này bên cạnh mà bớt đi chút lo âu thấp thỏm.
Bách tính đế đô Đông Khởi ào ào xông ra đầu đường, dùng niềm vui mừng long trọng nhất để chào đón quân chủ của bọn họ đã chiến thắng trở về. Toàn bộ trong hoàng thành vô cùng náo nhiệt, hoan ca cười nói không ngừng. Từ cổng Nam đến Hoàng cung, đám người rộn ràng kéo dài dọc đường, mọi người ngẩng đầu kiểng chân trông ngóng, hy vọng có thể chính mắt nhìn thấy vẻ mặt của Đông Phương Cữu đã hai năm không về.
Thâu tóm Sở trung và Nam Minh, Đông Khởi vốn dĩ hùng mạnh coi như đã chiếm giữ được nửa giang sơn, hơn nữa đều là nơi phồn hoa giàu có và đông đúc. Đã không còn ai nghi ngờ, với sự thống trị của Cữu, nhất thống non sông chỉ là chuyện sớm hay muộn. Đông Phương Cữu còn chưa tới hai mươi tuổi, sớm đã trở thành anh hùng thần thông không gì không thể trong lòng bách tính Đông Khởi, mà nàng thống trị anh minh cùng với mưu trí uy phong trên chiến trường cũng trở thành đề tài nói chuyện say sưa của dân chúng.
Về chuyện Hoàng đế của bọn họ bắt Công chúa Sở quốc, với người Sở là một sự sỉ nhục, nhưng trong mắt dân chúng Đông Khởi đã biến thành chiến công. Chiến tranh mà, công thành nhổ trại là chính, cướp đốt hiếp giết cũng là chuyện tất nhiên. Nhất là cưỡng bức phụ nữ và trẻ con của địch quốc có thể khiến cho nước xâm lược càng có cảm giác chinh phục. Vả lại Sở Thất công chúa nổi tiếng xinh đẹp tuyệt trần, lại bị Đông Phương Cữu đoạt về trước đại hôn của nàng ấy cùng Nam Minh Thái tử, rửa sạch mối nhục lúc đầu, dân chúng không rõ nội tình đều xem là một cách báo thù rửa hận rất sảng khoái. Rốt cuộc, Cữu cũng khác biệt. Trước giờ, nam tử Đông Phương gia đều là người không hiểu tình yêu nam nữ. Thế nhưng tính cách Cữu lại không như vậy, nàng thật sự là một bậc đế vương đa tình.
Vừa vào Cung, Cữu phân phó Tiểu Lộ Tử phái người dẫn Thiên Hi đến tẩm cung Hoàng thượng nghỉ ngơi trước. Còn Cữu thay hoàng bào, trực tiếp đến Hằng Nguyên Điện. Khổng Nhậm dẫn dắt văn võ bá quan sớm đã chờ từ lâu, hai năm qua Cữu không có ở đây, tuy rằng nắm giữ khống chế triều chính bất cứ lúc nào, nhưng chung quy vẫn có một số việc tồn trữ, nhất định phải ưu tiên chỉnh lý quốc sự.
Vội vàng xử lý chuyện quan trọng, trong lòng Cữu nhớ nhung Thiên Hi, bãi triều lập tức vội vàng trở về tẩm cung.
Vào cửa thấy nàng ấy ngồi trên ghế, vẻ mặt thong dong, Cữu mới thở phào nhẹ nhõm, cũng ngồi ghế bên cạnh.
Cung nữ rót trà dâng lên, Cữu tiếp nhận, uống một ngụm cho thanh cổ họng, nói:
- Sao không nghỉ ngơi? Ngồi ở đây ngẩn người làm gì?
Thiên Hi lắc đầu. Cữu đặt chén trà xuống, gọi nàng ấy:
- Lại đây.
Thiên Hi nhìn nàng, nghe lời đứng lên. Cữu đưa tay kéo nàng ấy vào lòng, đặt ngồi trên đùi mình:
- Mới vừa đến đã nhớ nhà? Chỗ của ta không tốt à?
- Tốt.
- Tốt thì cười một cái, mặt lúc nào cũng như cục đá, mọi người đều cho rằng ta là Sơn Đại Vương cưỡng đoạt con gái nhà lành đấy.
Cữu nhíu mày vẻ mặt trẻ con, bởi vì lời nói và vẻ mặt này của Cữu mà Thiên Hi không thể tiếp tục căng mặt nữa, ý cười hiện lên, vòng ôm cổ Cữu rồi dựa vào người nàng, nói:
- Ban ngày người đến người đi, sao ta nghỉ ngơi được?
- À... - Cữu làm bộ gật đầu:
- Chờ ban đêm trẫm làm ấm giường cho nàng hả?
Thiên Hi đỏ mặt, nắm vai Cữu cúi mặt cắn một cái không mạnh không nhẹ.
- Ư... - Cữu rên một tiếng:
- Đây là tật xấu gì vậy? Mở miệng cắn người?
Thiên Hi không trả lời, tựa cằm lên vai Cữu. Cữu vỗ về lưng nàng ấy, nói:
- Tối nay có Cung yến, ta kêu Tiểu Lộ Tử đưa cẩm phục qua đây, nàng cùng đi với ta.
- Ừm.
Cữu đẩy vai Thiên Hi ra, ngẩng đầu nhìn nàng ấy, nói:
- Trước hết lập phi nhé? Đợi thêm một thời gian nữa...
Thiên Hi hiểu ý nàng, không đợi nàng nói hết đã gật đầu đáp ứng:
- Ừ. - Cữu cong môi mỉm cười:
- Gọi là gì đây? Hi phi hay Sở phi?
- Sở.
Cữu ngừng một chút, cũng gật đầu "Được.". Ngẫm nghĩ giây lát lại nói tiếp:
- Đi đường mệt nhọc, nàng tranh thủ nghỉ ngơi đi. Ta ở với nàng, không cho ai vào, nàng cứ an tâm ngủ. Nếu không, Cung yến buổi tối kéo dài sẽ mệt mỏi.
Nói xong đứng dậy, nắm tay Thiên Hi dẫn vào nội cung.
Màn đêm buông xuông, trong Cửu Dương Điện đã bày bố bàn tiệc. Toàn bộ văn võ bá quan đã có mặt, cùng chúc mừng Cữu khải hoàn (chiến thắng trở về). Toàn bộ Hoàng cung Đông Khởi đều tràn đầy không khí vui mừng, chúng cung nữ thái giám tới lui không dứt, tiếng hoan ca cười nói không ngừng.
Trước khi khai yến, Cữu dẫn theo Thiên Hi, đích thân đưa đến một sương phòng ở mặt bên Cửu Dương Điện. Trưởng công chúa Đông Phương Lâm Lang cùng bốn phi tử đang ở đây chờ dự tiệc. Thấy Cữu tiến vào, đều qua đây hành lễ.
Từ biệt hai năm, Lâm Lang vừa nhìn thấy Cữu, mắt sáng lên. Đồng thời có chút lúng túng, thấy Thiên Hi đi phía sau Cữu, vẻ mặt liền ảm đạm xuống. Có điều xưa nay lễ giáo để cho cô nàng vẫn giữ vẻ trang trọng, mọi người đang nhìn, vẫn phải ứng đối tình cảnh.
- Chúc mừng Hoàng thượng khải hoàn, mở mang bờ cõi cho Đông Khởi ta, thật sự là phúc lợi cho vạn dân.
- Ừ. - Cữu gật đầu:
- Trong cung vẫn ổn chứ?
- Nhờ phúc của Hoàng thượng, mọi thứ đều ổn.
- Được được, vậy là tốt rồi.
Cữu đáp lời, quay đầu nhìn Thiên Hi, lại nhìn sang Lâm Lang nói:
- Sở phi mới đến, vẫn nhờ Hoàng tỷ chăm sóc, mọi việc trong hậu cung đều trông cậy vào Hoàng tỷ.
Nói rồi nghiêng người nói với Thiên Hi:
- Đến gặp Trưởng công chúa.
Thiên Hi bước một bước nhỏ về trước, cúi người hành lễ, Lâm Lang vội đỡ lấy:
- Không cần đa lễ. - Quan sát Thiên Hi một chút, nói tiếp:
- Nghe nói Sở công chúa tuyệt sắc, quả nhiên danh bất hư truyền, quả là phúc cho Hoàng thượng.
Cữu nghe, cũng chỉ mỉm cười.
- Hoàng thượng cứ yên tâm.
- Làm phiền Hoàng tỷ rồi. Trẫm tới tiền điện trước, lát nữa khai yến sẽ cho Tiểu Lộ Tử tới mời mọi người.
Nói xong lại liếc mắt nhìn Thiên Hi, rời đi mà trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Phía bên này, Lâm Lang dẫn Thiên Hi tới gặp bốn vị cung phi còn lại, Thiên Hi thận trọng hành lễ chào hỏi.
- Vị này chính là Lận phi ở Trạm Lộ Cung.
Lúc đến vị cuối cùng, Thiên Hi ngẩng đầu lên liền đón nhận một đôi mắt cực kỳ ngạo nghễ. Đôi lông mày cong cong nhọn dần, mắt phượng dài nhỏ xếch lên trên, ánh mắt có một tia lạnh lẽo, còn mang theo chút khinh thường nhìn Thiên Hi.
Vị