(*) y ở đây là y thuật, trị liệu
Trong nội thất được dựng lên một tấm bình phong lớn che lại, Thiên Hi theo Hồng Tuyết đi vòng qua, lập tức nhìn thấy Đông Phương Cữu trên chiếc giường nhỏ. Nàng nằm úp sấp trên nệm trắng, áo ngủ gấm phủ phần dưới lưng, nửa thân trên thì xích lõa. Ở giữa phần lưng trắng ngọc như tuyết, một lỗ máu cỡ bằng ngón tay đang không ngừng rỉ máu ra ngoài, phần da xung quanh đã sưng đỏ. Phía trên chiếc ghế con* chân cao đặt bên mép giường, vài bình sứ tinh xảo được bày ra; bên trong chậu đồng phía dưới ghế là những miếng băng gạc thấm máu chồng chất lên nhau.
(*) ghế con: loại ghế đẩu bốn chân, không có chỗ dựa lưng
Thiên Hi chỉ cảm thấy mũi tên kia giống như là đâm vào trong tim mình vạch ra một lỗ hổng, máu tươi ào ạt ứa ra. Sắc mặt Thiên Hi hoàn toàn trắng bệch, môi run rẩy tựa như lá tàn bay trong gió. Không đoái hoài tới Tây Môn Hồng Tuyết nữa, đi vài bước nhào tới mép giường, đưa tay định đỡ người Cữu.
- Đừng đụng, sẽ vỡ miệng vết thương! - Hồng Tuyết ở bên cạnh vội lên tiếng.
Thiên Hi lập tức rút tay lại, không dám đụng vào người Cữu nữa, chỉ quan sát mặt nàng. Sắc mặt Đông Phương Cữu như giấy vàng, lông mày nhíu chặt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán trượt xuống.
- Cữu, Cữu... - Thiên Hi run rẩy gọi nàng, nhưng không hề có phản ứng nào.
- Lúc đưa tới đã hôn mê rồi. Lộ công công nói nàng dặn không cho phép trị liệu, nhất định phải chờ ngươi tới. - Hồng Tuyết nhẹ nhàng giải thích rõ:
- Nhưng mà thương thế thật sự nguy hiểm, kéo dài thêm khắc nào thì đều nguy hiểm đến tính mạng, ta hiểu một chút y thuật, nên đã tự ý làm chủ. Có điều....
- Buổi sáng còn rất tốt mà, vì sao đột nhiên lại như vậy? Đã nói nàng phải cẩn thận một chút rồi... - Thiên Hi mặc kệ ý kiến của Hồng Tuyết, chỉ nhìn Cữu nói.
- Đây không phải ngoài ý muốn, là ám sát. Trên đầu mũi tên đã tẩm kịch độc.
Lúc này Thiên Hi mới bất thình lình quay đầu lại nhìn Hồng Tuyết:
- Ám sát? Kịch độc? Kịch độc loại gì? Sẽ...
Thiên Hi nói đến đây thì ngừng lại, không dám nghĩ tới hậu quả kia.
- Năm đó Đông Khởi Thái tử Đông Phương Triết, chính là chết bởi loại tên độc này.
Nghe vậy, vẻ mặt Thiên Hi xám như tro tàn, nhớ lại tình cảnh ngày hôm ấy, ánh mắt lăng lăng, mấp máy môi vài lần, không dám tiếp tục mở miệng hỏi Hồng Tuyết gì nữa.
- Loại tên này, đầu mũi tên có hai tầng, tầng bên ngoài vô cùng sắc bén, sau khi ghim vào da thịt, tầng bên ngoài sẽ tự động tách ra, khảm vào trong thân thể. Toàn bộ chất độc đều chứa trong tầng mũi tên phía ngoài, người không hiểu cấu tạo loại tên này, chỉ lấy đầu mũi tên ở phía trong, lại không biết chất độc vẫn đang thấm vào trong thân thể. Có lẽ lúc trước Thái tử Triết mất mạng là vì lý do đó.
Nét mặt Hồng Tuyết lạnh lùng nghiêm túc, không hề hoảng loạn.
Trong lòng Thiên Hi đã là vực thẳm, nhìn chằm chằm Tây Môn Hồng Tuyết, nỗi sợ hãi từ từ lan tràn.
- Thương tổn của Hoàng thượng, thân tên và mũi tên tầng trong đã được ta lấy ra, nhưng mà...
- Độc vẫn còn ở trong?
- Thời gian trúng tên không lâu lắm, hẳn là vẫn chưa thể trí mạng.
- Vậy thì mau lấy nó ra đi chứ?
Hồng Tuyết không nói lời nào, nhìn Thiên Hi đang sốt ruột.
- Công chúa Hồng Tuyết, xin ngươi...
- Sở dĩ ta chờ ngươi đến, cũng là vì tuy rằng ta hiểu sơ y thuật, nhưng không biết võ công. Bây giờ tổn thương nằm ở chỗ rất quan trọng, muốn lấy mũi tên thì cần phong bế huyết mạch toàn thân của nàng. Nếu không, hơi bất cẩn một chút...
Mặc dù Hồng Tuyết không nói tiếp, nhưng ai cũng hiểu được ý tứ phía sau.
- Ta có thể. - Thiên Hi lập tức tiếp lời.
- Sở phi nương nương. - Tây Môn Hồng Tuyết nghiêm túc nói:
- Ngươi phải nghĩ kỹ. Lần này ta cũng không hoàn toàn nắm chắc, và nàng...
Hồng Tuyết quay đầu nhìn Cữu, nói tiếp:
- Thân phận của nàng không phải chuyện đùa, văn võ bá quan đều đang đợi ở bên ngoài, giang sơn bách tính vẫn còn nhờ nàng thống trị, một khi có sơ xuất gì, ngươi và ta có trăm miệng cũng không biện bạch được, sẽ trở thành tội nhân thiên hạ.
Thiên Hi nghe xong, cười khẽ một tiếng, không hề do dự nói:
- Nếu không có nàng, thì thiên hạ, quần thần, bách tính, chẳng qua là đổi cách sống mà thôi. Còn ta, sẽ không có lý do sống tiếp nữa.
Hồng Tuyết chấn động, ánh mắt quan sát Sở Thiên Hi xuất hiện một loại ý tứ hàm xúc khác.
- Nếu Công chúa Hồng Tuyết biết rõ ngọn nguồn của tên độc, nói vậy, sẽ không ai có thể xử lý vết thương này tốt hơn ngươi, cho nên, xin ngươi bất kể như thế nào, hãy dùng hết khả năng của ngươi... - Đôi mắt Thiên Hi phủ một tầng hơi nước nhàn nhạt, nhưng lại mang đầy vẻ kiên quyết:
- Nếu như... nếu như chúng ta thật sự phản nghịch luân thường, phải bị trời phạt, cũng nên cùng nhau gánh chịu. Sau khi tạ tội, ta sẽ đi theo nàng, sẽ không liên lụy đến Công chúa.
- Ha... - Hồng Tuyết cười khẽ:
- Nếu ta dám rút tên từ trên người nàng, thì cũng chẳng sợ gánh chịu trách nhiệm gì. Chẳng qua là, ta không có quyền quyết định sống chết của nàng, càng không thể lấy tính mạng của nàng đi đánh cuộc, mới muốn nghe một câu quyết định của ngươi. Nếu Sở phi nương nương tin tưởng Hồng Tuyết, ta đương nhiên dùng hết sức.
- Đã như vậy, xin mời Công chúa...
Tây Môn Hồng Tuyết nhìn Thiên Hi, thở dài một hơi, ổn định sắc mặt, đi tới trước giường.
Dưới sự phân phó của Hồng Tuyết, Thiên Hi vận công phong bế huyết mạch quanh thân của Cữu, nâng phần thân trên của nàng đặt trên đùi mình. Một cánh tay vòng dưới cổ nàng, tay khác thì cầm khăn lụa lau mồ hôi trên trán nàng.
Tây Môn Hồng Tuyết rửa sạch tay, lấy một bình sứ trên ghế con, rắc một chút bột thuốc màu vàng quanh miệng vết thương của Cữu, sau đó đổ rượu trắng lên lưỡi dao mỏng như cánh ve, nín thở tập trung, hơi khom lưng gần sát Đông Phương Cữu, mũi dao chấm trên lưng nàng, bắt đầu nhẹ nhàng cắt xuống.
- Ư...
Tuy đã phong bế huyết mạch, nhưng không thể gây tê, da thịt mềm mại bị cắt thành hình chữ thập (十), tách thịt tươi bốn phía ra, Đông Phương Cữ hôn mê rên một tiếng, bắp thịt toàn thân căng cứng, nắm chặt y phục của Thiên Hi.
Dao trong tay Hồng Tuyết lướt qua vết thương Cữu, máu tụ đỏ sậm cùng với máu tươi đỏ thẫm thay nhau chảy ra, hòa trộn vào nhau, cực kỳ chói mắt. Thiên Hi cắn môi dưới, cánh tay mỏi nhừ run rẩy cố gắng ôm chặt Cữu, tựa như muốn truyền sức mạnh cho nàng, cũng tựa như là nhờ đó mà ổn định tâm mình.
Đầu lông mày Hồng Tuyết hơi nhíu lại, một tay cầm dao, một tay luân chuyển lấy thuốc bột và băng gạc để lau đi máu tươi chảy trượt xuống theo làn da. Dao bạc tinh xảo chuyển động linh hoạt trong vết thương, rất nhanh đã tìm được mũi tên chứa kịch độc kia.
Ngẩng đầu nhìn Thiên Hi, nói:
- Ôm nàng, đừng cho nàng lộn xộn.
- Ừ. - Thiên Hi gật đầu.
Ổn định tinh thần, Hồng Tuyết gom lực vào tay, chợt hất cổ tay một cái, mũi tên bọc thiết sắt sắc bén đã bị rút ra ngoài, mặt trên dính đầy máu tươi, vướng một ít cơ thịt.
- A!!
Trong mê man, Đông Phương Cữu đau đớn, kêu rên giãy dụa, Thiên Hi vòng ôm chặt nàng, giữ cánh tay của nàng:
- Đừng cử động! Sẽ nhanh ổn thôi! Cữu, ngoan ngoãn đừng cử động.
- Đau... Ư... đau quá...
Đông Phương Cữu nhíu chặt chân mày, đau đớn mãnh liệt khiến nàng phải kiềm nén hít thở. Cố ngóc đầu lên, tay bấu lưng Thiên Hi, muốn làm giảm bớt một chút đau đớn. Thiên Hi hoảng sợ luống cuống, nhưng sợ ảnh hưởng đến Hồng Tuyết nên không dám nói nhiều, khuôn mặt trắng bệch, ôm Cữu vào lòng, cúi đầu áp gò má lên trán Cữu, nước mắt trong suốt nơi vành mắt như sắp chảy ra ngoài.
Mũi tên được lấy ra, theo đó, vết thương của Cữu cũng bắt đầu tuôn máu tươi, Hồng Tuyết rắc bột thuốc trừ độc, lau máu thừa, đắp thuốc mỡ chống thối rữa, tất cả đều được làm đâu vào đấy. Sau đó cầm một cuộn băng gạc từ bên cạnh, ra hiệu cho Thiên Hi nâng Cữu dậy, động tác nhanh nhẹn mà quấn băng cho nàng. Khi tay tiếp xúc ngực Cữu, đặc điểm của nữ tử rõ ràng khiến Hồng Tuyết hơi dừng một chút, nhếch khóe môi, mới tiếp tục động tác trên tay.
Đợi xử lý ổn thỏa tất cả, Tây Môn Hồng Tuyết mới thẳng thắt lưng, thở phào nhẹ nhõm. Đối diện với ánh mắt tìm tòi lo lắng của Thiên Hi, Hồng Tuyết mỉm cười:
- Tạm ổn, máu đã ngừng chảy, độc chưa lan nhiều lắm, hẳn là không có gì đáng ngại. Nhưng mà, e rằng phải tĩnh dưỡng một thời gian không ngắn đâu.
Lúc này Thiên Hi mới thả lỏng nét mặt như vừa trút được gánh nặng, nhẹ nhắm mắt, điều chỉnh trái tim đang đập loạn nhịp.
- Cảm tạ!
- Nếu nói cảm tạ với ta, vậy thì đã không hiểu nỗi khổ tâm của ta rồi.
Hồng Tuyết vẫn cười nhẹ. Nói rồi hướng mặt về phía Cữu, hơi hất cằm lên:
- Thả nàng nằm ngang đi, nằm như vậy sẽ dễ xuất huyết.
Thiên Hi nghe theo, với sự trợ giúp của Hồng Tuyết, đặt Cữu nằm ngang trên giường ổn thỏa, vì sợ đè ép vết thương nên chỉ có thể nằm sấp. Cữu vẫn hôn mê chưa từng tỉnh lại, Thiên Hi cẩn thận lau mồ hôi trên trán nàng, rồi kéo áo ngủ gấm lên đắp thật kỹ.
Đứng dậy, quay đầu, thấy Tây Môn Hồng Tuyết đang dùng vải trắng lau tay, hơi nghiêng đầu quan sát Thiên Hi, trong ánh mắt Hồng Tuyết có gì đó rất phức tạp.
- Ta hoàn toàn không ngờ, lại có chuyện kinh thế hãi tục như vậy.
Giọng nói Hồng Tuyết bình thản, không hề nhấp nhô gợn sóng.
Đôi mi Thiên Hi nhẹ run, nhất thời không biết nên nói gì.
- Bây giờ ngẫm lại, nếu là vì giang sơn ngai vàng, ta vẫn có thể hiểu được. Chẳng qua là các ngươi... ai... - Hồng Tuyết lắc đầu:
- Là ta quá cổ hủ nhỉ? Vẫn luôn cho rằng các ngươi là giai ngẫu thiên thành (xứng đôi vừa lứa), không nghĩ tới...
- Không nghĩ tới lại là giả Phượng hư Hoàng? - Thiên Hi tiếp lời, nở một nụ cười dịu dàng.
- Các ngươi thoạt nhìn không giống đang diễn kịch.
- Đương nhiên không phải diễn kịch.
Hồng Tuyết ngẩn ra:
- Sao ngươi có thể thản nhiên như vậy?
- Hồng Tuyết nghĩ ta nên thế nào? Xấu hổ không thôi? Ta có xấu hổ, nhưng tuyệt đối không phải vì nguyên nhân này.
Tây Môn Hồng Tuyết chậm rãi chớp chớp mắt:
- Chẳng trách.
Thiên Hi nghi hoặc hỏi:
- Hử?
- Chẳng trách nàng đối với ngươi nhớ mãi không quên không quản mọi thứ, dù là bắt thì cũng phải bắt tới. Ta vẫn luôn không hiểu, ngươi rốt cuộc...
- Hà đức hà năng?* - Thiên Hi cong khóe môi.
(*) Hà đức hà năng (theo góc độ và suy nghĩ của Thiên Hi, có chút khiêm tốn lẫn tự mỉa mai): bản thân không có tài cán hay năng lực nổi bật, cũng không có đức hạnh nổi bật gì để Cữu phải nhớ nhung thiên vị, ngầm ý, nàng ấy cũng không khả năng thay đổi chuyện gì, Hồng Tuyết không cần phải phòng bị, nghĩ ngợi
- Ôi... Cuối cùng thì ta đã hiểu, vì sao trong lòng Hoàng thượng, thủy chung chỉ có