Tôi ấy à, chỉ là một tác giả không có não, thường ngày viết truyện cũng chẳng viết cho nhân vật mấy câu thoại, có chăng cũng chỉ xào nấu lại mấy câu tình cảm lãng mạn trong truyện ngôn tình để kết hợp cặp đôi nào đó. Phần còn lại của truyện chỉ có chiến đấu, chiến đấu và chiến đấu. Tôi đang tuân thủ nghiêm ngặt quy luật không nói nhiều, nói nhiều sẽ nói hớ, sẽ lòi cái đuôi não phẳng của mình. Truyện tôi viết tuy sẽ có một chút âm mưu nhưng khi tự tay cầm bút tôi sẽ đứng ở góc nhìn thượng đế giúp cho nữ chính nam chính thông minh hơn, dự đoán được mưu sâu kế độc. Còn hiện tại tôi đã tự mình chui vào đây, diễn biến tốt nhất vẫn là không cần nghĩ, không cần đoán, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn.
Cả nhóm hơn chục người xông vào, tôi rút kiếm ra tả xông hữu đột. Kiến An vẫn đứng yên bất động, vẻ mặt anh bình tĩnh như mặt hồ không gợn sóng. Nhưng tôi biết anh đang căng thẳng, đôi tay anh đang siết chặt chiếc gậy trong tay mạnh tới mức nổi cả gân xanh. Thật ra chuyện chúng tôi đang làm chính là chọc vào ổ ong vò vẽ, bản thân tôi nếu nói mình không căng thẳng cũng chỉ là nói dối. Trong lần lùi lại gần Kiến An nhất, tôi nói khẽ vào tai anh:
- Đừng khẩn trương, mọi chuyện vẫn trong tầm kiểm soát.
Tôi cảm nhận được Kiến An hơi thả lỏng một chút. Tôi dựa vào ký ức cơ thể và sở học tự mình luyện được trong những lần luyện tập với phụ thân mà chiến đấu. Người từng người ngã xuống, máu túa ra lênh láng khắp gian đại sảnh. Tổng cộng mười hai người, sau gần hai phút tất cả đều ngã xuống. Sau khoảnh khắc người cuối cùng ngã xuống, Diệp Băng có gào thét thế nào cũng không còn bất cứ kẻ nào dám xông lên.
Diệp Băng thấy vậy đành tự mình rút kiếm xông lên. Tôi vung kiếm đón đỡ đồng thời đẩy bà ta ra xa một chút để tránh cho Kiến An bị tai bay họa gió.
Diệp gia trong bối cảnh tôi xây dựng cũng là một thế gia võ học, Diệp Băng là thiên kim nhà họ Diệp nên võ công cũng không hề tệ. Tôi mất gần năm phút mới khiến bà ta bị vết thương đầu tiên, tiếp theo thế thượng phong nghiêng dần về phía tôi. Ngay lúc ấy, trong đám người có một kẻ rút kiếm xông vào định đánh lén tôi.
Ngay khi tôi nghe tiếng gió kiếm của kẻ nọ tôi cũng đồng thời nhìn thấy một bóng người lướt đến đứng chắn ngay sau lưng tôi, bóng người ấy là Kiến An. Anh vọt đến che chắn cho tôi đồng thời vung gậy thép lên đón đỡ thế kiếm của người nọ. Biến cố bất ngờ làm cả người và kiếm của kẻ nọ bị chấn động phải lùi lại. Tiếp sau đó, Kiến An rút kiếm bổ về phía kẻ đánh lén kia, "soạt" một tiếng kẻ đó trúng kiếm giữa trán, vết thương cắt sâu từ trán tới cằm, người cũng ngã xuống tắt thở. Kiến An không thu kiếm mà đứng thẳng người, mũi kiếm vẫn chỉ chếch về phía trước, máu từ lưỡi kiếm chảy xuôi xuống mũi kiếm, đong thành giọt.
Nói thì chậm, diễn biến thực tế lại rất nhanh. Tôi vừa nghe tiếng gió kiếm, chưa kịp xoay người đáy mắt đã thấy bóng Kiến An lướt tới đỡ kiếm cho tôi, đúng hai nhịp thở sau đó, kẻ đánh lén kia đã té oạch ra, chết mất rồi.
Một kiếm của anh như phách cuối cùng của bài nhạc. Tất cả mọi người khoảnh khắc cùng đứng yên bất động, không gian tĩnh lặng một cách đáng sợ. Diệp Băng cũng có chút ngẩn người. Bắt được khoảnh khắc thất thần nọ của ả, tôi xông tới vạch ngang cổ bà ta một kiếm. Diệp Băng gục xuống. Tất cả cùng lúc lùi ra xa mấy bước. Mọi người không nghĩ ra được vì sao Kiến An có thể xuất thủ, ra tay lại tàn độc như vậy, một kiếm một mạng. Mọi người ai cũng tiếc mạng nên một khi chưa xác nhận được Kiến An còn muốn hạ sát bao nhiêu người không ai dám manh động.
- Bà ta chết rồi.
Tôi thản nhiên thông báo, đồng thời tra kiếm vào vỏ tỏ ra không muốn chiến đấu nữa. Kiến An vẫn cầm thanh kiếm trên tay đi thẳng về phía chiếc ghế chủ vị trong đại sảnh. Tôi bước đến đi sát bên anh, thấp giọng nhắc nhở chỗ nào có xác người, chỗ nào là nấc thang bước lên ghế chủ nhà.
Khoảnh khắc Kiến An ngồi vào ghế chủ vị, những người có mặt trong đại sảnh mới quỳ một chân xuống, tung hô:
- Hồ tổng tiêu đầu.
Tôi đứng bên cạnh, đưa Kiến An mảnh khăn tay để chùi kiếm. Anh nhận lấy nhẹ nhàng lau kiếm. Lau đến khi anh đưa kiếm lên ngửi không còn nhận ra mùi máu mới tra kiếm vào vỏ. Đến lúc này anh mới bình tĩnh cất tiếng:
- Chức tổng tiêu đầu ta không nhận. Ta chỉ nhận mình là chủ nơi này.
Mọi người đồng thanh hô:
- Trang chủ.
- Nếu các người nhận ta là trang chủ, trước hết hãy làm cho ta một vài việc.
- Xin trang chủ