Tôi còn đang chạy bộ trên đường thì thấy có người chạy từ sau lưng tới, sau đó kẻ nọ chạy song song bên tôi, tôi đưa mắt nhìn sang xém chút vấp chân té sấp, người nọ là Hải Nam. Thấy tôi dừng lại anh cũng dừng lại vẫy tay chào tôi:
- Chào buổi sáng, em dậy cũng sớm đó.
- Chào. Nhà anh cũng ở khu này à?
- Trước kia tôi thuê nhà trọ gần bệnh viện, hôm qua mới mua lại căn nhà ở đầu đường.
Anh vừa nói vừa chỉ chỉ về phía cuối đường nơi căn nhà có giàn hoa giấy màu tim tím. Anh cười nói:
- Về sau là hàng xóm rồi, cần gì cứ nói với tôi một tiếng, tôi giúp em.
Tôi khẽ nhíu mày, mấy hôm trước anh ta vừa biết vị trí nhà trọ của tôi, hôm nay bỗng dưng thành hàng xóm... Tôi không ngăn được ý nghĩ nghi ngờ đang nảy nở trong đầu: anh ta đang cố ý tiếp cận mình. Hải Nam cười cười nói tiếp:
- Thật ra tôi mua nhà ở đây để tiện theo dõi khu này đấy, chắc em không biết cô nàng họa sĩ tôi nói với em cũng ở khu này đâu nhỉ. Nhà cô ấy nằm ở đầu dãy bên kia. Tôi và cô ấy hiện nay chỉ cách nhau một con đường.
Tôi hơi ngẩn người, vậy là tôi tự mình đa tình à? Anh ta thừa nhận là có ý định tiếp cận "chúng tôi" kìa, còn ở gần cô nàng họa sĩ nhất nữa. Dù tôi có bị đưa vào tầm ngắm hẳn là vòng ngoại vi...
- Có muốn đến thăm cô họa sĩ đó một lúc không?
- Cô ấy chào đón tôi sao?
Hải Nam cười nói:
- Sao lại không. Tuy cô ấy rất hoang mang với những hiện tượng lạ quanh mình nhưng sau khi gặp tôi, được tư vấn về m Linh, cô ấy đã bình tĩnh trở lại. Còn nói đùa muốn tập hợp người gặp tình trạng giống mình thành một nhóm Săn Linh, chuyên tìm hiểu tư vấn cho những người gặp chuyện tương tự lại không dám tiết lộ cho người khác biết.
Anh vừa nói vừa cười ha ha. Tôi cũng có chút ngẩn người. Biệt đội Săn Linh? Nghe cũng rất gì và này nọ đấy.
Tôi về nhà tắm rửa thay đồ, chín giờ tôi xuất hiện lần nữa để cùng Hải Nam sang thăm nhà cô nàng họa sĩ cũng bị m Linh bám như tôi.
Sau khi Hải Nam gọi điện thoại mới biết cô nàng đã sang phòng tranh cách đó hơn hai cây số. Hải Nam quyết định chở tôi sang đó. Tôi vừa vào đã thấy khung cảnh phải dùng hai từ "âm u" để hình dung. m u không phải do phòng thiếu sáng mà hàng loạt tranh vẽ trưng bày đều có nội dung u ám. Máu, lửa, đao kiếm, hành quyết, đạn rời nòng, đào tẩu... đều là những chủ đề gây ám ảnh. Hải Nam nói:
- Những bức tranh này đều được vẽ sau khi cô bé ấy bị bệnh.
Anh tự nhiên dẫn tôi đi xuyên qua cửa hông để vào gian phòng sát vách, tranh bên ấy lại là cả bầu trời trong sáng. Nào là mây, gió, cây cỏ, tình yêu, chim chóc, ong, bướm..
Hai gian phòng như hai thế giới hoàn toàn khác biệt. Khi tôi sang gian phòng thứ hai mới có người từ trong ra chào tôi và Hải Nam. Đó là một thiếu nữ tuổi tầm hai sáu hai tám, không khác tôi bao nhiêu, tóc dài ngang lưng, mắt phụng mài ngài, đôi môi có lớp son nhàn nhạt. Gương mặt không rõ có chăm sóc thường xuyên hay không lại rất mịn màng. Giọng nói cô gái cũng ngọt tựa chim oanh.
- Chào bác sĩ.
Nam cười nói:
- Hôm trước em muốn gặp người có biểu hiện bệnh lý giống mình, hôm nay tôi đưa vị này đến gặp em. Hai người làm quen đi.
Cô nàng họa sĩ vươn đôi tay với những ngón thon dài ra chào:
- Xin chào, tôi là Hải Ly, nghề nghiệp họa sĩ.
Tôi cũng đưa tay ra bắt tay Hải Ly.
- Xin chào, tôi là Thạch Thảo. Tôi là nhà văn, bút danh Dã Thảo.
- Thì ra là chị, tôi có đọc truyện của chị. Lâu rồi không thấy chị ra tác phẩm mới, chị quyết định gác bút thật sao?
Tôi cười ngượng nói:
- Tôi cũng gặp tình trạng giống với Hải Ly vậy. Tuy vẫn còn viết nhưng tất cả tác phẩm đều không như ý. Chúng rất thường xuyên tự mình hoàn thành. Nếu Hải Ly thích tôi có thể chia sẻ riêng cho bạn đọc.
- Được. Đây là danh thiếp của em. Phía sau có email cá nhân của em. Chị cứ gửi bản thảo cho em. Em nghe nói nhà xuất bản cũ chê truyện của chị. Nếu chị không chê, em có thể liên hệ bạn em xuất bản sách cho chị.
Tôi cười xua tay.
- Hải Ly cứ đọc nội dung trước rồi hãy nói tới chuyện xuất bản. Tác phẩm của tôi bây giờ cũng