Chương 36
Tháng Năm trôi qua, chậm rãi như mây trôi. Tôi ngồi không đã hai tháng rưỡi. Những cuộc gọi vì công việc ngày càng ít đi. Công việc đang dần quên mất tôi. Chắc chắn một điều, không có việc thì cũng đồng nghĩa với không có tiền, nhưng tôi cũng còn kha khá trong tài khoản. Tôi sống không xa hoa lắm. Tôi tự nấu ăn và giặt giũ, không tốn nhiều. Không nợ nần, không quần áo hay xe hơi sành điệu. Vậy nên ở thời điểm này, tiền chưa phải là vấn đề với tôi. Tôi tính các khoản chi hàng tháng, lấy số dư trong tài khoản chia ra, và thấy rằng tôi còn tiền đủ dùng trong khoảng năm tháng nữa. Cứ chờ mà xem, sẽ có gì đó xảy ra thôi. Và nếu không, ừm, tôi có thể nghĩ lại. Ngoài ra, tấm séc ba trăm nghìn yên của Makimura vẫn nằm trên bàn tôi. Không, tôi sẽ không chết đói.
Tất cả những gì tôi phải làm là kiên nhẫn và giữ ọi thứ ở nhịp độ ổn định. Tôi đi bơi vài lần một tuần, mua sắm, nấu ăn. Các buổi tối, tôi nghe nhạc hoặc đọc sách.
Tôi bắt đầu đến thư viện, xem lướt các số báo, đọc từng vụ giết người trong vài tháng qua. Nạn nhân nữ. Con số phụ nữ bị giết trên thế giới này thật sốc. Đâm chém, đánh đập, siết cổ. Không có gì nói về người giống như Kiki. Không có ai giống như Kiki trong bất cứ vụ nào. Tất nhiên, có nhiều cách để chôn vùi một cái xác. Lèn cho nặng vào và ném xuống biển. Kéo lên đồi và chôn ở đó. Giống như tôi chôn Kipper. Chẳng ai đi tìm cả.
Có thể là một tai nạn chăng? Có thể nàng bị đâm xe, giống như Dick North. Tôi kiểm tra phần cáo phó, tìm các trường hợp bị tai nạn. Nạn nhân nữ. Lại nữa,rất nhiềutai nạn đã giếtrất nhiềuphụ nữ. Xe cộ, cháy, gas, vẫn không thấy Kiki.
Tự tử? Đau tim? Báo chí có vẻ không quan tâm. Thế giới này có vô số cách để chết, quá nhiều để có thể liệt kê hết. Những cái chết đáng đưa tin lại là ngoại lệ. Đa phần người ta chết mà chẳng được đoái hoài gì tới.
Cho nên điều gì cũng có thể xảy ra. Tôi không có bằng chứng nào về việc Kiki đã chết, cũng chẳng có gì cho thấy nàng còn sống.
Thỉnh thoảng tôi gọi Yuki. Nhưng lúc nào cũng thế, khi tôi hỏi thăm, những câu trả tôi luôn vô thưởng vô phạt.
"Chẳng tốt, chẳng xấu. Không có gì lắm."
"Mẹ cháu thì sao?"
"Mẹ đang nghỉ ngơi, không làm việc nhiều. Bà ấy ở nhà cả ngày, nhàn rỗi vô sự."
"Chú có thể làm được gì không? Mua bán hay gì đó."
"Cô giúp việc đi mua sắm, nên mẹ con cháu tạm ổn.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m. Cửa hàng giao hàng tận nơi. Mẹ và cháu chỉ đờ đẫn nhìn nhau. Cứ như thể là... ở đây thời gian ngừng trôi. Thời gian có thực sự trôi đi không nhỉ?"
"Thật là không may, đồng hồ vẫn tích tắc, từng giờ đang trôi đi. Quá khứ chồng chất, tương lai thu hẹp. Những cơ hội ít dần, nuối tiếc mỗi lúc nhiều lên."
Yuki trầm ngâm.
"Có vẻ như cháu không có nhiều sức sống và sức lực lắm thì phải?" tôi nói.
"Ồ, thật ư?"
"Ồ, thật ư?"
"Chú bị làm sao thế?"
"Chú bị làm sao thế?"
"Chú thôi bắt chước cháu đi."
"Ai bắt chước cháu? Chú là tiếng vọng trong tâm hồn, là sản phẩm của trí tưởng tượng của cháu. Mỗi phản ứng lột tả sự đầy tràn của cuộc đối thoại giữa chúng ta."
"Ngớ ngẩn như mọi khi," Yuki nói. "Chú cư xử như một đứa trẻ ấy."
"Không phải thế. Chú có cơ sở chắc chắn rằng đó là sự phản ánh giữa nội tâm và tinh thần thực tế. Chú là tiếng vọng của phép ẩn dụ. Trò chơi cũng là thông điệp. Chuyện này khác với trò chơi trẻ con."
"Hừm, ngớ ngẩn quá."
"Hừm, ngớ ngẩn quá."
"Thôi ngay đi. Cháu bảo thôi ngay!" Yuki thét lên.
"Thôi được, thì thôi," tôi nói. "Bắt đầu lại từ đầu nhé. Có vẻ như cháu không có nhiều sức sống và sức lực lắm thì phải, Yuki ạ."
Con bé thở dài. "Được rồi, có lẽ là không. Khi cháu ở với mẹ... cháu cũng lây tâm trạng của bà ấy. Kiểu như bà ấy có sức mạnh điều khiển tâm trạng của cháu ấy. Tất cả những gì bà ấy nghĩ đến chỉ là bản thân thôi. Bà ấy chẳng bao giờ nghĩ đến ai khác. Điều đó làm bà ấy trở nên