Chương 43
Khi tôi trở lại khách sạn Cá Heo, ba nữ nhân viên tiếp tân đang đứng sau quầy. Lúc nào cũng vậy, họ mặc đồng phục áo khoác là phẳng phiu và sơ mi trắng tinh. Họ mỉm cười chào tôi. Yumiyoshi không có trong số họ. Điều đó khiến tôi thất vọng. Nói đúng hơn, nó cuốn phăng mọi hy vọng của tôi. Tôi cứ tưởng sẽ gặp Yumiyoshi ngay khi tới đây nên gần như không đánh vần nổi tên mình khi được hỏi. Hệ quả của điều đó là, cô lễ tân thoáng lộ vẻ do dự sau nụ cười, mắt nhìn chằm chằm vào thẻ tín dụng của tôi đầy hoài nghi trong khi cho kiểm tra trên máy tính.
Tôi được xếp ột phòng trên tầng mười bảy. Tôi để túi xách xuống, rửa qua mặt và tay, rồi đi xuống tiền sảnh khách sạn. Tỏi ngồi trên sofa, giả vờ đọc một tờ tạp chí trong khi thỉnh thoảng vẫn đưa mắt nhìn phía quầy lễ tân. Có thể Yumiyoshi đang trong giờ nghỉ. Bốn mươi phút trôi qua, cô ấy vẫn không xuất hiện, vẫn là ba cô gái không có gì nổi bật với kiểu tóc na ná giống nhau đó. Một giờ sau, tôi bỏ cuộc.
Tôi ra phố và mua báo buổi tối. Rồi tôi tới một cái quán, đọc hết từ mặt trước đến mặc sau trong khi nhấm nháp hết một cốc cà phê, hy vọng tìm được một bài thú vị nào đó.
Chẳng có gì. Không có gì về cả Gotanda lẫn Mei. Chỉ có tin về những vụ án mạng hay tự tử khác thôi. Trong lúc đọc, tôi hy vọng lúc quay trở về khách sạn sẽ thấy Yumiyoshi đang đứng sau quầy.
Không may mắn đến thế.
Có phải cô ấy đã đột nhiên biến mất vì một lý do nào đó? Bước vào trong một bức tường? Tôi cảm thấy cực kỳ khó chịu. Tôi thử gọi về nhà cô; không ai bắt máy. Cuối cùng tôi gọi cho quầy lễ tân, Yumiyoshi xin nghỉ phép.
Ngày mai cô ấy sẽ đi làm lại. Tuyệt, tôi nghĩ, sao không gọi cho cô ấy trước khi đến đây nhỉ?
Tự đẩy mình vào tình thế mà đến một điều rõ ràng như vậy cũng không nghĩ ra được. Ngốc thật! Lần cuối cùng tôi gọi cho cô ấy là khi nào nhỉ? Không một lần nào từ lúc Gotanda chết. Và ai biết được trước khi ấy là khi nào. Có lẽ không lần nào từ lúc Yuki bị nôn trên bãi biển. Bao lâu rồi nhỉ? Hồi đó tôi đã quên hẳn Yumiyoshi. Tôi không hề biết chuyện gì có thể xảy đến với cô. Và mọi chuyện thì cứ xảy ra thôi.
Tôi bỗng nhiên mất bình tĩnh. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Yumiyoshi cũng biến mất trong một bức tường, và tôi không bao giờ gặp lại cô ấy nữa? Phải, còn một cái xác nữa. Tôi không muốn nghĩ về điều đó. Tôi bắt đầu thở dốc. Tôi thấy khó thở. Tim tôi phồng lên tưởng chừng như sắp văng khỏi lồng ngực. Có phải nghĩa là tôi đã yêu Yumiyoshi không? Tôi phải mặt đối mặt với cô ấy để làm rõ điều này. Tôi gọi điện thoại tới nhà cô, gọi đi gọi lại, nhiều tới mức ngón tay tôi phát đau vì bấm số. Không có ai trả lời.
Tôi không ngủ được. Tôi nằm trên giường khách sạn, người vã mồ hôi. Tôi bật đèn và nhìn đồng hồ. Hai giờ rồi. Ba giờ mười lăm. Bốn giờ hai mươi. Rồi sau đó, tôi bỏ cuộc. Tôi ngồi bên cửa sổ, ngắm thành phố sáng dần lên và nghe nhịp đập trái tim mình.
Yumiyoshi, đừng bỏ tôi lại một minh. Tôi cần em. Tôi không muốn một mình vò võ nữa. Không có em, tôi sẽ bị ném văng ra góc xa nhất của vũ trụ mất. Hãy xuất hiện đi, xin em đấy, hãy trói tôi vào đâu đấy. Giữ tôi lại thế giới này. Tôi không muốn làm bạn với những bóng ma. Tôi chỉ là một người bình thường, tôi cần em.
Bắt đầu từ sáu rưỡi sáng, cứ nửa tiếng tôi lại gọi tới căn hộ của Yumiyoshi một lần. Vẫn không có kết quả gì.
Tháng Sáu ở Sapporo là một khoảng thời gian tuyệt vời trong năm. Tuyết đã tan từ lâu, ruộng đồng mấy tháng trước còn đóng băng giờ đã thẫm đen phì nhiêu. Hơi thở cuộc sống tràn ngập khắp nơi. Cây cối sum suê, lá cây rung rinh trong gió. Bầu trời cao và trong, hình dáng những đám mây trông thật rõ ràng sắc nét. Thật là một mùa tràn đầy cảm hứng. Còn tôi vẫn đang trong khách sạn, quay số điện thoại của Yumiyoshi như phát điên. Ngày mai cô ấy sẽ quay lại - việc gì phải vội? Cứ mười phút tôi lại phải tự nhủ mình như vậy. Tôi không đợi được. Ai đảm bảo được ngày mai cô ấy sẽ quay lại? Tôi ngồi bên điện thoại tiếp tục quay số. Rồi tôi nằm dài trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà.
Khách sạn Cá Heo cũ đã từng ở đây. Một khách sạn tệ hại. Những người bí mật ở đây, bước trên những đường rãnh sàn nhà, nhìn các vết bẩn trên tường. Tôi ngồi sâu trong ghế, gác chân lên bàn, nhắm mắt lại, tưởng tượng về nơi cũ. Hình dáng của cánh cửa trước, tấm thảm cũ rích, chìa khóa đồng mờ xỉn, các góc khung cửa sổ phủ lớp bụi dày. Tôi đã đi trên những hành lang đó, mở những cánh cửa đó, bước vào những căn phòng đó.
Khách sạn Cá Heo cũ đã biến mất. Nhưng sự hiện diện của nó vẫn còn phảng phất đâu đây. Bên dưới, đằng sau, ở bên trong của cái khách sạn mới xuyên lục địa này. Tôi nhắm mắt lại và có thể đi vào trong đó. Tiếngrách ra...ách...của thang máy nghe như một con chó già đang thở khò khè. Nó hiện vẫn ở đây. Không ai biết, nhưng nó vẫn ở đây. Nơi này là mối liên hệ của tôi, nơi mọi thứ nối kết với nhau. Nơi này ở đây là vì tôi, tôi tự nói với bản thân mình. Yumiyoshiphảiquay lại. Tất cả những gì tôi phải làm chỉ là ngồi im và chờ đợi.
Tôi gọi phục vụ phòng mang bữa tối, vừa ăn vừa uống bia ở mini-bar. Tám giờ, tôi cố gọi lại cho Yumiyoshi. Vẫn không ai nhấc máy.
Tôi bật ti vi, xem bóng chày, tắt tiếng. Một trận tệ hai. Thực ra tôi không muốn xem bóng chày, mà chỉ muốn xem người sống hoạt động, cầu lông, bóng nước, như nhau cả.
N.g.u.ồ.n. .t.ừ. .s.i.t.e. .T.r.u.y.e.n.G.i.C.u.n.g.C.o...c.o.m.
Chín giờ tôi cố gọi lại lần nữa. Lần này cô nhấc máy ngay sau hồi chuông đầu tiên. Lúc đầu tôi thực sự không thể tin đó là cô ấy. Tôi đau nhói, một cục không khí mắc trong cổ họng. Đó thực sự là Yumiyoshi.
"Tôi vừa mới về một lát," Yumiyoshi nói với giọng lạnh lùng. "Tới Tokyo gặp người thân. Tôi đã gọi cho anh hai lần, nhưng không thấy ai nhấc máy."
"Tôi đang ở Sapporo và tôi cũng gọi như một thằng điên."
"Như vậy cả hai chúng ta gần như là nhớ nhau."
"Phải, gần như là nhớ," phải cố gắng lắm tôi mới nói được câu này, tôi nắm chặt tai nghe và nhìn chằm chằm vào cái ti vi đang tắt tiếng. Từ ngữ không tuôn ra. Tôi bị bất ngờ, bối rối tới mức không nói được lời nào hơn.
"Này, anh còn ở đó không vậy? Này? Này?"
"Ừ, tôi đây."
"Giọng anh nghe lạ thế."
"À... tôi hơi căng thẳng một chút," tôi giải thích. "Tôi cần phải gặp em, không thì tôi không thể nói được. Tôi bồn chồn cả ngày nay rồi. Tôi cần phải gặp em."
"Tôi nghĩ là tối mai tôi có thể gặp được anh," cô trả lời sau một thoáng suy nghĩ. Tôi có thể hình dung được cô đang đẩy gọng kính trên sống mũi.
Ống nghe áp vào tai, tôi trượt người xuống sàn và dựa lưng vào tường. "Ngày mai lâu lắm. Tôi nghĩ tốt hơn chúng ta nên gặp nhau tối nay. Ngay tối nay."
Giọng cô có vẻ muốn từ chối. Thậm chí cả khi giọng nói chưa cất lên, vẻ từ chối đã truyền qua đường dây rồi. "Bây giờ tôi rất mệt. Tôi vừa mới về, đang kiệt sức đây. Vì sáng mai tôi phải trực, nên tối nay chỉ muốn ngủ thôi. Ngày mai, sau giờ làm, chúng ta sẽ gặp nhau. Thế nhé? Hay ngày mai anh bận?"
"Không, tôi sẽ ở đây trong một thời gian. Và tôi hiểu rằng em đang rất mệt. Chỉ là, thực tình tôi đang lo lắng. Chẳng hạn như ngày mai em sẽ biến mất ấy."
"Biến mất ư?"
"Ừ, biến mất. Tan biến đi ấy."
Yumiyoshi bật cười. "Tôi không biến mất dễ dàng như vậy đâu. Tôi chẳng đi đâu cả."
"Không. Ý tôi không phải như thế. Em chưa hiểu rồi. Chúng ta không ngừng chuyển động. Và khi chuyển động, mọi thứ xung quanh chúng ta, hừm, biến mất. Tôi biết tôi nói không được mạch lạc cho lắm, nhưng đó là điều khiến tôi lo lắng. Yumiyoshi, tôi cần em. Ý tôi là, tôi thực sự cần em. Tôi chưa bao giờ cần điều gì đến thế. Xin em đừng biến mất trước mắt tôi."
Yumiyoshi ngừng lại trong giây lát. "Ôi trời," cô tỏ vẻ ngạc nhiên. "Tôi hứa. Tôi sẽ không biến mất. Ngày mai tôi sẽ gặp anh. Vậy nên hãy đợi đến lúc đó nhé."
"Được rồi," tôi trả lời. Tôi không có sự lựa chọn nào khác là phải thỏa mãn với lời hứa của cô - mặc dù tôi không thấy thỏa mãn lắm.
"Chúc anh ngủ ngon," cô nói và cúp máy.
Tôi đi đi lại lại trong phòng, sau đó đi lên quán giải khát trên tầng hai sáu, nơi lần đầu tiên tôi gặp Yuki. Khá đông đúc. Có hai có gái trẻ đang uống rượu ở quầy bar, cả hai đều ăn mặc rất sành điệu, một cô có đôi chân rất đẹp. Tôi ngồi xuống, nhâm nhi vodka tonic và hờ hững nhìn họ. Sau đó, tôi hướng ánh mắt lên bầu trời đêm. Tôi day day ngón tay lên thái dương, dù tôi không đau đầu. Rồi tôi cảm giác được hình dáng của xương sọ, chậm rãi lần theo đường nét của xương bên dưới lớp da, tưởng tượng ra bộ xương của hai cô gái chỗ quầy bar. Sọ não, cột sống, xương chậu, cánh tay, chân, khớp. Những khúc xương đẹp đẽ bên trong những đôi chân đẹp đẽ kia. Tinh khôi, trắng như mây, vô hồn. Cô nàng Chân Đẹp quay sang nhìn tôi, biết chắc rằng tôi đang nhìn họ. Lẽ ra tôi nên giải thích. Rằng tôi không định nhìn vào thân thể cô ta. Rằng tôi chỉ nghĩ về xương cô ta mà thôi.
Tôi uống ba ly, sau đó tôi về