Trên chiếc bàn trà có mặt gỗ nhẵn bóng, Hoàng Duy Thức trải ra một số bản vẽ phác thảo căn hộ lớn phía bắc thành phố.
Dường như tình yêu làm thêm nét sống động và mượt mà trong những đường vẽ của ông.Tiêu chí ông đặt ra luôn là đẹp đẽ – độc đáo – đặc sắc.
- Chú có thể thiết kế thêm một biệt thự nữa chứ ? – Chàng trai đưa ra lời đề nghị khi mắt anh lơ đãng gắn vào những bản vẽ dang dở.
Người đàn ông cười thích thú, giọng đùa cợt :
- Muốn đuổi chúng ta đi hả Duy Phong bất trị ? Ngoài hai đứa ra, đâu ai đám đặt chân vào tầng 3, còn muốn riêng tư tới cỡ nào nữa đây thiếu gia ?
Duy Phong không để ý tới lời cợt nhả ấy, anh nghiêm túc vạch ra kế hoạch :
- Hơn nửa năm nữa, cháu muốn thấy một biệt thự mới.
Hoàng Duy Thức cười mỉm, nói rõ ý đồ của cháu trai mình :
- Là thế này, khi con bé tốt nghiệp, sẽ cưới và sau đó hai đứa sẽ về biệt thự kia sống ! – Ông dừng một lát, nhận lấy cái gật đầu của Duy Phong rồi mới tiếp – Chú không nghĩ là con bé muốn ra riêng !
- Cháu muốn ! – Duy Phong ngả người trên chiếc ghế bọc da, tay gõ nhịp lên bàn gỗ – Lí do khiến Vy Anh mãi ngây thơ như thế đó là gì nếu không phải vì quá được nuông chiều ? Em ấy phải đủ khôn ngoan để làm vợ một CEO như cháu ! Thứ em ấy phải đối mặt là vô tận bởi Vy Anh sẽ là đối tượng để bất kì kẻ nào nhắm vào.
Hoàng Duy Thức thoáng lo lắng, tay đan trước ngực :
- Phải rồi ! Tiếp cận Vy Anh là đường ngắn nhất để moi thông tin hay gây ảnh hưởng đến cháu ! Vì cháu quá kín kẽ nên người ta không ngừng tìm kiếm những gì có quanh cháu ! – Ông chợt ho nhẹ – Nhưng dù sao cháu cũng không nhất thiết đem con bé đi vì với con bé, thứ nguy hiểm nhất vẫn là cháu !
Duy Phong khẽ nhún vai, không có ý định phản đối , bẻ câu chuyện theo hướng của mình :
- Cháu cần không gian riêng chỉ có cháu và em ấy ! Hết !
Hoàng Duy Thức thở dài lắc đầu :
- Thôi được ! Con bé rồi cũng chạy về đây suốt cho mà xem !
Tiếng gõ cửa nhẹ nhàng phát ra, chen vào cuộc hội thoại một cách tế nhị.
- Ồ, Diệp à, em vào đi ! – Người đàn ông mỉm cười, ông biết chính xác là ai qua cách gõ cửa.
Bà Diệp bưng một khay trà thơm đặt lên bàn , hướng Duy Phong làm mặt khá nghiêm trọng :
- Hai đứa lại giận nhau gì à ? Có gì mẹ sẽ bảo con bé sau ! Cậu bạn kia là đến chơi thôi. Không có gì đâu . – một ánh nhìn ẩn ý lướt qua người đàn ông đang uống trà thơm – Đừng ghen nhé Duy Phong ?
Chàng trai bỗng nhiên ho mạnh, anh đưa tay lên ra hiệu cho bà đừng nói thêm gì nữa rồi đứng dậy khỏi ghế , đáp lại một cách thờ ơ :
- Con đi ăn tối !
***
Duy Phong đẩy nhẹ cánh cửa màu trắng…
Trống trơn ! Trên giường, chăn và gấu bông nằm ngổn ngang. Cửa sổ mở toang, gió thổi bay những trang sách trên bàn học.
- Vy Anh ? – Anh bước hẳn vào phòng, cất tiếng gọi nhẹ nhàng.
Khẽ nhướn mày khi không có chút động tĩnh nào phát ra ngoài tiếng thở nhẹ của anh, Duy Phong định quay trở về phòng mình thì bỗng nghe thấy chuỗi âm thanh của tiếng nước xả mạnh.
Lúc tay anh định gõ vào cửa nhà tắm thì bỗng vang lên giọng ngạc nhiên xen lẫn sự vui mừng :
- Mẹ Diệp ạ ? Con quên đem đồ trong này rồi, mẹ lấy pyjama cho con nhé ! Mẹ lấy bộ màu tím nhé bởi vì màu xanh hôm qua con mặc rồi !
Duy Phong tựa người vào cánh cửa, lạnh nhạt nói :
- Tự ra lấy đi