Nắm tay dạo phố về đêm là hành động thường xuyên nhất của Duy Phong và Vy Anh tại Pháp – nơi Hoàng Duy Thức chôn vùi những đau thương.
Có lẽ, ông muốn hai người mang tới mảnh đất này thứ tình yêu bất diệt xuyên không gian và thời gian.
Vy Anh dường như không biết mệt, ngày thì bay nhảy khắp mọi nơi, đêm thì kéo ai đó dạo phố.
Vào buổi sáng thứ 6 của tuần trăng mật, Vy Anh dậy sớm hơn mọi ngày để tự đi mua đồ ăn sáng, muốn tạo bất ngờ cho ai đó.
Nhưng đi được vài đoạn thì cô nàng bị lạc đường , điện thoại cũng chẳng mang theo người nên không cách gì liên lạc được với Duy Phong cả …
Vy Anh sợ, cứ đứng im một chỗ, nhìn tứ phía đều là những thứ lạ lẫm càng khiến cô tủi thân hơn, bật khóc ngon lành.
Một tiếng cười khẽ vang lên từ phía sau, Vy Anh còn chưa kịp quay người thì đã bị ai đó ôm chặt.
- Dặn em rồi, không được đi đâu nếu anh chưa cho phép !
Bị Duy Phong ôm chặt nên cô vợ nhỏ không sao thò đầu ra để nhìn anh được, chỉ ấp úng :
- Anh đang ngủ mà !
Duy Phong không đáp, rơi vào trầm tư.
Lúc sáng, cô vợ nhỏ vừa rời khỏi giường là anh đã tỉnh dậy. Thấy rỗng và khá là bơ vơ …
Hai người hiện tại đang ở căn nhà của Duy Thức lúc trước đây , nó khiến anh thấy khó chịu vì những bức ảnh mà chú dán tường.
Toàn là ảnh của anh lúc bé … quãng thời gian dài đơn độc nhất …
Vì thế, anh sợ mất Bé con, cô vừa đi là anh không chợp mắt được nữa …
- Mình về nhà !
- Em mỏi chân rồi.
Vy Anh phụng phịu , tỏ ý muốn được anh cõng.
Lạ thật … dường như càng ngày cô bé còn càng con nít hơn thì phải !
Có lẽ anh nên bớt cưng chiều cô !
Về tới nhà, Vy Anh xuống ngay bếp để làm trứng ốp la, mải nghĩ ngợi gì đó nên trứng cháy mất …
Cuối cùng phải gọi pizza tới nhà.
Duy Phong không ăn, chỉ cắt pizza thành từng miếng giúp vợ nhỏ rồi nhân lúc vợ ngủ trưa, anh tới trụ sở Khánh Phong tại Pháp.
Một ngày không làm việc với anh rất khó chịu,cũng như không được hôn Vy Anh ấy .
Lúc anh về thì thấy cô vợ nhỏ đang đứng thẫn thờ trước những bức ảnh của anh hồi bé, cười thành tiếng rất vui vẻ.
- Dậy rồi ?
- Vâng ! Anh Duy Phong, em phát hiện ra một điều !
- Sao ?
Duy Phong cảm thấy cô rất lạ và ……có mùi rượu phảng phất quanh căn phòng này … Cô vợ nhỏ đã uống rượu ?
- Anh kiêu căng từ nhỏ ! Ánh mắt của anh kìa, rất rất kiêu !
Dứt lời, Vy Anh nghiêng ngả như sắp ngã , cũng may là có ai đó đỡ kịp.
Duy Phong nhìn chai rượu đã vơi đi một ít trên bàn , lại nhìn người mềm nhũn đang cười vớ vẩn trong tay anh. Giọng anh hạ thấp xuống :
- Chuyện gì ?
- Em buồn ! Em uống rượu đấy, thì sao nào ?
Vy Anh trừng mắt