Mặc dù Yến Tinh Nghi vội vã rời đi nhưng thời gian về nhà cũng khá lâu, cô nhìn bên ngoài biệt thự, đèn trong nhà vẫn đang tắt, lẽ nào Chu Nham chưa về sao?
Yến Tinh Nghi nhíu mày đi vào nhà, lúc chuẩn bị mở đèn, bỗng nhiên có người giữ lấy cổ tay của cô.
Cô nhanh chóng va vào lồ|\|g ngực lạnh như băng, hơi thở nặng nề của người đàn ông quanh quẩn bên tai.
Yến Tinh Nghi chưa kịp nói gì thì đôi môi đã bị cắn lấy.
Thay vì gọi nó là một nụ hôn thì dùng từ gặm nhấm và cắn xé để hình dung sẽ thích hợp hơn.
Giờ phút này Chu Nham vốn chẳng còn sự dịu dàng nào nữa, anh tấn công cô đầy thô bạo, bàn tay giữ lấy eo không cho cô nhúc nhích.
Trong giây lát lúc cô định nói gì đó anh lại [email protected]'n môi dưới của cô lần nữa, không cho cô giải thích cũng chẳng chừa lại con đường sống nào.
Người đàn ông bỗng ôm ngang cô rồi ném lên ghế sô pha, bàn tay của anh che lấy mắt Yến Tinh Nghi rồi hôn lấy cô.
Trong bóng tối, Yến Tinh Nghi chỉ nghe thấy tiếng thở của Chu Nham.
Bọn họ vẫn chưa về phòng ngủ, cả hai tiếp tục công việc trên ghế sô pha.
Còn Chu Nham thì anh chẳng nói với cô một lời nào từ đầu đến cuối, giống như mãnh thú yên lặng không biết mệt mỏi, công kích cô thật mạnh bạo.
Chu Nham không giống ngày thường chút nào, trước đây mặc dù anh bá đạo nhưng vẫn rất săn sóc cho cô, anh sợ cô khó chịu, sợ rằng anh không đủ dịu dàng nhưng mà tối nay lại rất thô bạo.
Anh rất tức giận, cũng cực kỳ đố kỵ.
Dù anh đã chiếm được Yến Tinh Nghi nhưng dẫu sao anh vẫn không đủ yên tâm.
Anh biết rõ Yến Tinh Nghi từng thích người khác, từng tuyên bố rời khỏi anh vì người khác, từng mua say khóc lóc vì người đàn ông kia, cũng từng đối nghịch với anh chỉ vì anh ta.
So với tức giận và ghen tị, anh thấy sợ hãi nhiều hơn.
Lo rằng bọn họ sẽ nối lại tình xưa, lo rằng tình cảm của cô dành cho anh ít hơn tình cảm với Khương Lễ, lo rằng từ đầu đến cuối cô đang lừa dối mình.
Không còn cách nào, anh đành phải dùng cách này để chứng minh rằng cô vẫn còn bên cạnh mình.
Khung cảnh vui vẻ.
Dường như anh cảm nhận được sự chịu đựng của Yến Tinh Nghi.
Anh không ngủ không nghỉ suốt cả đêm, muốn cô cảm nhận thật rõ ràng.
Lúc cô mê man sắp ngủ thiếp đi, cuối cùng Chu Nham cũng lạnh giọng hỏi: “Anh là ai?”
Ánh mắt của anh dán chặt vào khuôn mặt của cô, anh thu hết tất cả ưu tư của cô vào trong mắt.
Nếu như cô dám nói sai một chữ, anh nhất định sẽ không từ bỏ ý định.
Yến Tinh Nghi khó khăn mở mắt ra, nghe thấy câu hỏi của anh, cô gắng sức vươn tay ôm lấy vai của anh, khóe miệng nở một nụ cười dịu dàng: “Chồng em.”
Anh đang muốn hỏi chồng là ai thì bỗng nhiên Yến Tinh Nghi hôn lên cằm anh: “Chu Nham, em mệt quá đi.”
Nói xong, cô không chống cự được cơn mệt mỏi nữa, cô nặng nề nhắm mắt lại, cánh tay đang khoác trên vai anh cũng buông xuống không còn sức lực.
Chu Nham hơi ngây ngẩn nhìn người trong lòng mình, anh phát hiện hàng lông mi của cô đã ướt đẫm cùng với những giọt nước mắt.
Chu Nham nhớ lại khi nãy cô khóc thút thít, anh đột nhiên nhíu mày lại, lập tức ôm cô thật chặt: “Anh xin lỗi.”
Cơn tức giận khiến đầu óc anh hồ đồ rồi.
Lại làm chuyện như vậy với cô.
Có khác gì cầm thú đâu chứ?
Chu Nham lau sơ người giúp Yến Tinh Nghi, ngồi im nhìn cô suốt nửa tiếng.
Cô không có chút dấu hiệu tỉnh lại, Chu Nham lên sân thượng hút thuốc, hối hận xoa xoa vào ấn đường, thật quá đáng.
Rõ ràng cô khóc nhiều như vậy mà anh lại hoàn toàn ngó lơ đi.
…
Lúc tỉnh lại Yến Tinh Nghi đang nằm trong ngực của Chu Nham.
Chu Nham vốn không hề ngủ, anh vẫn luôn nhìn cô chằm chằm.
Thấy cô mở mắt, anh lo rằng cô sẽ tức giận đẩy mình ra nên vội vã rút tay về.
Nhưng mà Yến Tinh Nghi chỉ ngẩng đầu cười với anh: “Chào buổi sáng.”
Chu Nham ngờ vực, không tức giận sao?
Yến Tinh Nghi gối đầu lên ngực anh: “Em có chuyện muốn hỏi anh.”
Chu Nham hơi lo lắng, cánh tay lại siết chặt lần nữa: “Ừ.”
Yến Tinh Nghi nghiêng người để nằm thoải mái trong ngực anh hơn: “Ngày hôm qua em biểu diễn, sao anh lại không tới?”
Chu Nham lãnh đạm nói: “Bận việc.”
Yến Tinh Nghi nhướng mày: “Nói dối, rõ ràng em nhìn thấy xe của anh.”
Chu Nham yên lặng nhưng đôi môi mím chặt, ánh mắt của nặng nề theo.
Thấy xe của anh nhưng vẫn vừa nói vừa cười với Khương Lễ, rốt cuộc cô không tim không phổi hay trong lòng không có anh?
“Có phải anh thấy rồi không?” Cô hỏi.
Chu Nham không trả lời nhưng vẻ mặt trầm lặng đó đã nói rõ hết tất cả.
Yến Tinh Nghi hỏi: “Anh cảm thấy giữa em và Khương Lễ sẽ xảy ra chuyện gì?”
Chu Nham buông cánh tay đang ôm cô ra, anh muốn rời giường đi uống chút rượu, hoặc lấy ra một điếu thuốc.
Anh không muốn ở lại đây tiếp tục thảo luận đề tài này với cô, chẳng lẽ anh lại muốn nghe cô kể về tình cũ sao? Một chữ anh cũng chẳng muốn nghe.
Yến Tinh Nghi lập tức ôm lấy anh từ phía sau lưng: “Anh thật sự không tò mò sao?”
Chu Nham lạnh giọng: “Yến Tinh Nghi, tốt nhất em nên nhớ kỹ mình là vợ của ai.”
“Trí nhớ của em không tốt lắm đâu, hay là anh nói cho em biết đi?”
Cô lại gây hấn với anh.
Cô có thể cảm nhận được bầu không khí quanh người Chu Nham như lạnh đi, lúc anh trầm mặc không nói chuyện rất đáng sợ, ngoài Yến Tinh Nghi ra không một ai không sợ cả.
Hết lần này đến lần khác cô thích ngang ngược trên đầu cọp như vậy: “Anh không muốn biết em nói gì với anh ta, nhưng em vẫn phải nói cho anh biết.”
Cô tiến đến bên tai Chu Nham, nhẹ nhàng nói: “Em nói lúc trước em từng thích anh ta.”
Quả nhiên Chu Nham siết chặt nắm đấm, từng sớ thịt trên mặt như run rẩy cả lên, cả người cứng ngắc như một khối băng.
Nếu bây giờ người ôm anh không phải Yến Tinh Nghi thì có lẽ anh đã hung hăng đánh người phía sau từ lâu rồi.
Nhưng người này là Yến Tinh Nghi, vậy nên anh liều mạng kiềm chế, lo rằng sẽ làm cô tổn thương giống tối hôm qua.
Cô cảm nhận được anh đang tức giận đến mức muốn bùng nổ.
Chậc, cũng coi như báo thù được việc anh bắt nạt cô hồi tối rồi, Yến Tinh Nghi khẽ cười nói: “Sau đó em nói với anh ta bây giờ em không thích anh ta nữa, một chút cũng không có.”
“Sở dĩ em ôm bó hoa kia, chẳng qua là do em tưởng anh tặng em.
Vốn dĩ em tưởng rằng sẽ gặp được anh, không ngờ anh ta lại đang đợi em.
Em không trò chuyện vui vẻ gì với anh ta cả, chẳng qua em cảm thấy dáng vẻ anh ta khẳng định chắc chắn em vẫn còn thích anh ta rất buồn cười, vậy nên em mới cười thôi.”
“Sau đó, em không nhận hoa của anh ta, em sốt ruột chạy về đây, anh đoán xem em về làm gì?”
Chu Nham đã sửng sốt một hồi lâu, anh nhớ lại những gì cô từng nói, suy nghĩ về ý nghĩa sâu xa của chúng.
Yến Tinh Nghi xoay người anh lại, cánh tay mảnh khảnh vòng qua eo người đàn ông, Chu Nham đưa mắt nhìn cô.
Yến Tinh Nghi ngửa đầu hôn anh: “Trong lòng em không muốn gì hết, chỉ muốn trở về với anh, dỗ anh, nói cho anh biết em chỉ thích mỗi anh.”
Vẻ mặt của Chu Nham rất kinh ngạc, anh bình tĩnh nhìn cô, rồi đột nhiên ôm cô thật chặt, lồ|\|g ngực phập phồng, ngay cả hơi thở cũng dồn dập.
Yến Tinh Nghi cong môi: “Chu Nham, dù em thật sự từng thích Khương Lễ, nhưng đó đã là chuyện rất lâu về trước rồi.
Tại sao anh không tự tin lên chút, anh tốt hơn anh ta rất rất nhiều, sao em không thương anh cho được? Chẳng có ai sánh bằng anh cả.”
“Chu Nham, anh phải học cách tin tưởng em, tin tưởng rằng em cũng rất yêu anh.”
Khóe mắt của Chu Nham có chút ửng đỏ vì những lời nói này: “… Anh xin lỗi.”
Có lẽ tối hôm qua cô muốn nói những lời này nhưng bị anh khống chế hoàn toàn, mất đi cơ hội giải thích, vì vậy cô bị cưỡng ép bắt nạt cả một đêm.
“Anh thật sự xin lỗi.” Người đàn ông thấp giọng lặp lại những lời này, không ngừng dùng tay vỗ về cô, tiếp đến anh hôn vào mái tóc và trán của cô.
Yến Tinh Nghi lắc đầu cười, nhìn anh chăm chú, hàng lông mày có chút quyến rũ nhẹ nhàng: “Em không ghét.”
Tầng ý nghĩa sâu hơn của không ghét chính là vui vẻ.
Chu Nham sửng sốt một chút, anh nhanh chóng phản ứng, nhớ lại tối qua mình điên cuồng không chút kiêng dè gì, hơi thở như trầm xuống, anh muốn giữ cô lại nhưng Yến Tinh Nghi cười né tránh: “Em còn phải đến vũ đoàn nữa.”
Chu Nham nhắm mắt một cái, thỏa hiệp nói: “Anh đưa em đi.”
Yến Tinh Nghi kéo tay anh đặt ngang hông mình, cảm giác làn da mịn màng trơn nhẵn, Chu Nham hơi sửng sốt, thích thú vuốt v3 không buông tay, anh không nhịn được mà cúi đầu hôn lên xương quai xanh xinh đẹp của cô.
Yến Tinh Nghi đẩy đầu anh ra: “Mặc quần áo giúp em được không?”
Chu Nham khắc chế hơi thở rối loạn của mình lại: “Được.”
Anh muốn làm lần nữa nhưng tối hôm qua quá đáng rồi, không nên miễn cưỡng cô nữa.
Mặc dù cô nói không ghét nhưng anh cũng là người đàn ông có chừng mực, không nên được voi đòi tiên.
Không dễ gì mới giúp cô mặc quần áo tử tế xong xuôi, trên người Chu Nham toát ra một tầng mồ hôi.
Anh làm bộ như không có gì xảy ra rồi dắt cô ra khỏi nhà, đưa cô đến vũ đoàn.
Sau đó anh đổi hướng đi đến công tay, chỉ có công việc mới có thể dập tắt những ý nghĩ này.
…
Sau khi luyện múa xong Yến Tinh Nghi trở lại phòng nghỉ, cô nhận được một cuộc gọi xa lạ lần nữa, giọng nói quen thuộc tựa như ma quỷ đó truyền đến từ ống nghe.
“Hình như con đang lừa mẹ.”
Yến Tinh Nghi khựng lại đôi chút.
Là Du Ngưng.
Thật ra cô đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi, ngày nào cô cũng ở chung với Chu Nham, Du Ngưng không thể nào không phát hiện được.
Dù đã chuẩn bị xong như thế, nhưng khi Du Ngưng phát hiện ra, cô vẫn cảm thấy không mấy thoải mái.
Dường như Du Ngưng cũng không tức giận, trái lại bà ta cười nói: “Con không nghe lời mẹ sao? Con gái ngoan.”
Yến Tinh Nghi cũng cười nhưng đáy mắt không có chút ôn hòa nào: “Bà có thể hiểu như vậy.”
“Thật đáng tiếc.”
Cùng lúc đó, Chu Nham muốn đến chi nhánh của công ty để tham gia một hội nghị khẩn cấp, Dương Lâm mở cửa xe cho anh.
Người đàn ông ngồi vào trong, chiếc xe trầm ổn chạy về phía trước.
“Đáng tiếc cái gì?”
“Con biết mà, mẹ không thích những đứa trẻ không biết vâng lời, hơn nữa mẹ từng nói rồi, trước khi chính thức gặp mặt mẹ sẽ tặng con lễ ra mắt.”
Giọng nói của người phụ nữ vô cùng ưu nhã, hiển nhiên là do quen sống trong nhung lụa rồi nên giọng nói cũng lộ ra vẻ cao cao tại thượng, Yến Tinh Nghi thấy cực kỳ chán ghét.
“Du Ngưng, bà thực sự cho rằng tôi sợ bà sao?”
“Con không sợ mẹ sao?”
“Tôi biết trong tay bà có những bức hình có thể uy hiếp tôi, bà muốn tung thì cứ tung ra ngoài, tôi không quan tâm.”
Câu trả lời vang vọng có uy lực khiến Du Ngưng sửng sốt đôi chút, không biết bắt đầu từ khi nào, đứa con gái này không dùng ánh mắt sợ hãi nhìn bà ta nữa.
Cô dần dần không còn nghe lời bà ta, làm ra những chuyện từ trước đến giờ không được phép làm.
Chưa đợi Du Ngưng mở miệng lần nữa, Yến Tinh đã cười lạnh giễu cợt: “Nhưng tôi biết bà sẽ không.”
Du Ngưng lại cau mày.
Giọng nói của Yến Tinh Nghi nghe có chút thờ ơ: “Khoảng thời gian này tôi vẫn luôn suy nghĩ, tại sao bà lại thu thập những thứ này, không cần nói cũng biết câu trả lời, bà chỉ muốn khống chế tôi, dùng những thứ này để đạt được mục đích nào đó của bà.”
“Nếu lúc trước tôi không trở thành người của Chu Nham thì bà cũng sẽ tìm một mục tiêu săn thú tốt cho tôi, lợi dụng tôi để nắm đối phương trong tay.
Nhưng mấy người chẳng bao giờ ngờ rằng tôi lại chủ động đánh trước, còn người kia là Chu Nham, Chu Nham chắc chắn sẽ không bị lừa gạt dễ dàng.”
“Bà phát hiện không thể khống chế Chu Nham thông qua tôi, đương nhiên không cam lòng con cờ là tôi bị Chu Nham chiếm làm của riêng.
Bà dùng những thứ gọi là xấu xí này để uy hiếp tôi, bởi vì bà hiểu tôi, biết tôi có lòng