Còn hơn nửa tháng là tới kỳ kiểm tra, mọi người đều đang gấp rút học bài.
Mà trong chương trình học một tháng các giáo viên đều lấy ngữ khí vô cùng khoa trương nói một lần.
Lớp mười một thi sau kỳ nghỉ quốc khánh, đây là một việc có thể làm cổ họng người ta phát ngọt lại có thể hộc máu.
Kỳ nghỉ chỉ có ba ngày, nhưng bài tập trước kỳ nghỉ phát ra cho mọi người số lượng vô cùng khủng bố. Lúc phát bài tập thi nghe được tiếng kêu rên liên tiếp ở các khóa đại biểu. Chỉ có lúc Đường Tư Tư lấy bài tập thi vật lý từ văn phòng trở về, âm lượng kêu khổ mới dần dần thấp xuống.
Lục Tu quả nhiên là thầy giáo được yêu thích nhất, bài tập thi so với các giáo viên khác ít hơn rất nhiều.
Thầy chắc đã biết rõ, người muốn làm đề nào thì tự mình làm đề đó, không cần thầy giáo nói mãi bên tai. Không muốn làm đề, vậy bạn làm bài thi một trăm điểm thầy sẽ hạ xuống chín mươi chín điểm, áp lực cũng không lớn.
Nhưng bài tập không thể không có, nếu không thầy có vẻ là một giáo viên không có trách nhiệm.
Trước ngày nghỉ một ngày không có tiết tự học buổi tối, buổi chiều tan học được về sớm hơn một chút.
Học sinh trọ ở trường về ký túc xá thu thập đồ đạc trở về nhà, có phụ huynh tới đón thì ở cổng trường hội hợp. Không có phụ huynh tới đón thì tự mình móc tiền túi ngồi xe buýt về, nhiều nhất một giờ là có thể về đến nhà.
Học sinh ngoại trú thì giống như hằng ngày, đeo cặp lên tạm biệt bàn bè ra trường học.
Có người chưa muốn về, ở lại trường ngồi ngốc trong phòng học tiếp tục làm bài, hoặc tới sân bóng rổ chơi bóng.
Đường Tư Tư đeo cặp đi với Mạ ra trường học, sóng vai đi về đại lộ bên phải.
Gió cũng không mang theo hơi nóng như lúc mới vừa khai giảng, khi đến chạng vạng còn có chút mát mẻ. Vòng qua dãy lầu chính của trường học và dãy lầu ở phía trước hồ phun nước, lại đi ước chừng khoảng hai ba trăm mét thì đến cửa lớn trường học
Trên lưng Mạ đeo cặp trong tay còn xách một túi màu xám, bên trong đều là bài tập thi.
Cô ấy và Đường Tư Tư ra khỏi cửa lớn của trường học, thở phào nhẹ nhõm nói: “Cuối cùng cũng được về nhà.”
Các cô trọ ở trường học bởi vì nhà xa, khi nào có kỳ nghỉ mới có thể về nhà một lần, nếu chỉ về nhà vào một ngày chủ nhật thì chỉ đủ để ngồi xuống ăn một bữa cơm trưa mà thôi.
Vội vàng như vậy, hiển nhiên ở lại trường học đọc sách mới là có lợi.
Đường Tư Tư và Mạ đi tới sân ga công cộng gần trường học.
Nhà Mạ ở nông thôn, đi tàu điện ngầm không đến được, chỉ có thể đi giao thông công cộng, còn phải đổi xe.
Lộ trình từ bốn mươi đến năm mươi phút, có đôi khi không may mắn có thể ngồi tới một giờ, xuống xe còn phải đi một đoạn mới có thể về đến nhà.
Đường Tư Tư đưa cô ấy đến sân ga công cộng, cùng nhau chờ xe.
Dưới chân dẫm một viên đá, Mạ nhẹ nhàng đá văng ra, nói với Đường Tư Tư: “Ghét nhất thi, cảm giác giống như không học giỏi thì nhất định thi không tốt.”
Nói về học tập, Đường Tư Tư và Mạ không phải người có thiên phú, nỗ lực thì có, nhưng cũng không tới trình độ không muốn sống, cho nên thành tích đều giống nhau.
Không nổi bật, nhưng thành tích thi không đến nỗi tệ.
Đường Tư Tư nhàm chán nắm tay Mạ lắc lư: “Ghét cũng chỉ có thể mắng một câu, cuối cùng cũng phải thi.”
Một học kì bốn lần thi, hai lần thi tháng và giữa kỳ cuối kỳ, muốn trốn cũng không thoát
Mạ nhìn bên trái, tùy thời chú ý xe buýt có tới chưa.
Rất xa, không thấy được xe, cô ấy thu hồi tầm mắt nhìn về phía Đường Tư Tư, “Một tháng này, tiết tự học đều ngồi cùng Tống Dịch, cậu ta ngày nào cũng giảng đề cho cậu, có phải đã tiến bộ hơn chút rồi không?”
Đường Tư Tư tự hỏi một chút, “Giống như có cũng giống như không có.”
Mạ cười cười, “Chờ thi xong thì sẽ biết, tớ cảm thấy cậu chắc là đã tiến bộ, cậu ta thông minh như vậy mà…”
Nói lại thở dài, “Khen cậu ta thông minh cũng thật nông cạn, có phải cậu ta trời sinh đã có nhiều tài năng rồi không? Cũng không thấy cậu ta làm bài học bài như thế nào, nhưng mỗi lần thi cử đều xếp hạng một hạng hai, hơn nữa còn có rất nhiều sở trường đặc biệt, dương cầm thư pháp vẽ tranh gì đó, rốt cuộc lấy đâu ra nhiều thời gian để học vậy? Tớ thấy thời gian ngủ của mình còn không đủ…”
Đường Tư Tư nâng mắt nhìn trời lắc đầu, vô lực nói: “Đây là sự chênh lệch giữa người và người, haizz…”
Mạ nhìn cô thở dài, chính mình lại cười, rút tay từ trong tay cô ra, bắt lấy cánh tay cô đột nhiên kề sát bên tai cô, nhỏ giọng nói: “Chênh lệch thì có chênh lệch, nhưng dù sao cũng là của cậu, bạn Tư Tư không cần thở dài.”
Nghe Mạ nói như vậy, Đường Tư Tư mí mắt không chớp, nhìn về phía cô ấy, “Không được nói hươu nói vượn.”
Mạ mới cảm thấy bản thân không có nói hươu nói vượn, dùng ánh mắt biết hết tất cả nhìn Đường Tư Tư, lại nhỏ giọng hỏi câu: “Đã hơn nửa tháng, đến bây giờ còn cảm thấy cậu ta không thích cậu?”
Đường Tư Tư nhìn lên trời, giả chết không trả lời Mạ.
Quá khứ hơn phân nửa tháng này, mỗi tối Đường Tư Tư ngồi cùng Tống Dịch, cô hỏi anh rất nhiều đề bài, Tống Dịch đều rất kiên nhẫn mà giảng giải cho cô.
Lúc cô nhìn chằm chằm anh, Tống Dịch sẽ trực tiếp đánh vào ót cô, nói: “Đừng mất tập trung, nghiêm túc học!”
Mỗi ngày tan học về nhà rửa mặt bò lên giường, Đường Tư Tư đều sẽ nhận được tin nhắn QQ của Tống Dịch, sau đó tùy ý nói chuyện với anh hai ba câu.
Nói mấy câu linh tinh nếu phụ huynh có nhìn thấy cũng không nhìn ra có gì bất thường, thấy thời gian quá muộn