Công việc học sinh mới được Tống Dịch xử lý hết phân nửa.
Buổi sáng phát xong sách giáo khoa mới, buổi chiều sẽ tổng vệ sinh. Đường Tư Tư trở lại phòng học còn chưa ngồi xuống đã lôi kéo Mạ tìm giẻ lau cửa sổ.
Nhiệm vụ phân công theo chỗ ngồi, quét rác, lau cửa sổ, đổ rác.
Tống Dịch xem như dẫn đầu lớp, chuyện gì cũng trộn lẫn làm từng chút một.
Đường Tư Tư đứng bên cửa sổ, bụi bậm rơi xuống mặt giày màu trắng, giày đã không còn trắng muốt như lúc mới ra cửa. Cô nhẹ nhàng nhón thẳng mũi chân dậm dậm trút bụi xuống, ngẩng đầu tiếp tục lau cửa sổ.
Vừa rồi không có thời gian nói chuyện, hiện giờ ngửa đầu đứng bên cạnh cô giơ giẻ lau, Mạ hỏi cô: “Tề Châu sao vậy?”
Đường Tư Tư vừa lau vừa nói: “Không biết, cậu ta còn chưa giải thích thì chuông vào học vang lên. Cậu ta nói sau này đi học tan học sẽ không đi cùng tớ nữa.”
Mạ lau sạch một góc cửa, hạ tay xuống ngẩng đầu nhìn lên trên góc cửa sổ lại tiếp tục lau: “Chắc là muốn vứt bỏ cậu rồi.”
Đường Tư Tư cũng lau xong, hai tay nắm lấy khung cửa sổ cúi đầu nhìn Mạ, “Đừng nói bậy, tớ và Tề Châu chỉ là bạn bè.”
Mạ cười, nhìn cô một cái đồng thời đẩy mắt kính, “Lau khô rồi xuống dưới đi.”
Đường Tư Tư từ trên cửa sổ nhảy xuống, chân vừa chạm đất, Tống Dịch từ phía bên ngoài cửa sổ đi ngang qua.
Cô theo bản năng ngừng hô hấp, chờ Tống Dịch hoàn toàn đi qua, mới thả lỏng trở lại.
Mạ nhìn bộ dạng của cô, nhỏ giọng nói: “Thích như vậy, sao không thổ lộ đi?”
Đường Tư Tư trừng mắt nói: “Nhảm nhí, chẳng khác nào tự rước lấy nhục.”
Mạ cười, từng chút từng chút mà lau cửa sổ, “Thử xem sao, nếu bị từ chối, sau này tốt nghiệp cũng sẽ không hối hận.”
Đường Tư Tư dùng sức lắc đầu, “Tớ phải học thật tốt, mỗi ngày đều phải hướng về phía trước.”
Mạ liếc nhìn cô một cái, cúi đầu lau cửa sổ, ý cười ở khóe miệng còn đọng lại.
Hai cô gái đứng cùng nhau một người tóc rất ngắn, cắt ngang vai, một người tóc rất dài, cột thành đuôi ngựa rũ xuống vòng eo.
Hai người thì thầm nói nhỏ, một hồi người này lại đánh cánh tay người kia, thậm chí còn nhéo eo đối phương.
Lúc các cô đang đùa giỡn, đột nhiên nghe thấy một tiếng nói lạnh lùng: “Nhóm lau cửa sổ!”
Tổng vệ sinh lau cửa sổ có bốn người, Đường Tư Tư và Mạ lau cửa sổ phía trước, hai người nam sinh khác lau cửa sổ phía sau.
Nghe được có người gọi, bốn người đồng thời quay đầu lại thấy Tống Dịch đứng trước bảng đen, bên chân là mấy túi rác.
Ánh mắt anh dừng trên mặt Đường Tư Tư, giọng nói như cũ không có chút độ ấm, “Cửa sổ lau xong rồi?”
Đường Tư Tư: “Ừ.”
Anh không nhìn nữa, cầm lên hai túi rác, “Giúp đổ rác.”
Đường Tư Tư còn đang bất động, Mạ đứng bên cạnh lặng lẽ đá vào chân cô mấy cái. Mắt cá chân phát đau mới phản ứng lại, vội vàng nhét giẻ lau vào trong tay Mạ, không nói hai lời đi qua giúp Tống Dịch lấy túi rác dư còn lại.
Theo sau Tống Dịch ra khỏi phòng học, xoay người đến cửa xuống thang lầu.
Đường Tư Tư đi theo phía sau anh, thấy anh không nói lời nào bản thân cũng không dám nói chuyện. Cứ yên lặng như vậy nhìn bóng lưng của anh, tim không tự giác đập nhanh hơn.
Bước đi từng bước thật nhẹ, màng tai lọc hết mọi âm thanh ồn ào của khu dạy học, đôi mắt chăm chú nhìn bóng lưng người phía trước.
Đi theo Tống Dịch xuống lầu một, sau đó lại xoay người đi về trạm rác của trường học ở phía Đông Nam.
Dọc theo đường đi, phải đi qua khu dạy học lớp mười một, lại đi qua một khu dạy học lớn nữa, sau đó lại đi qua sân bóng rổ không lớn lắm.
Đường Tư Tư trước nay chưa từng sóng vai cùng Tống Dịch, cô đi phía sau anh nhìn bóng lưng anh, trong đầu nghĩ lung tung —— người này cao lãnh như vậy, cơ bản sẽ không nói chuyện ôn hòa với con gái, tùy tiện nói một câu ngữ khí đã lạnh chết người, nữ sinh nào cùng anh yêu đương, có phải sẽ buồn chết? Hoặc là đông thành đá chết?
Nói gì thì nói… Buồn chết hay đông chết cũng được, nếu ai có cơ hội chắc chắn đều nguyện ý, bao gồm cả cô.
Tiếp theo ngẫm lại thì cảm thấy bản thân suy nghĩ nhiều, người như Tống Dịch lãnh đạm vô cùng làm sao có thể đáp lại tình cảm của một người, loại chuyện này quá tục tằng. Anh sẽ không yêu thích những cô gái như các cô đâu.
Đường Tư Tư không biết các nữ sinh khác có nghĩ xấu về anh không, dù sao cô không có, Tống Dịch khí chất quá sạch sẽ, nếu cô nghĩ xấu về anh trong lòng sẽ có cảm giác tội lỗi.
Đầu ngón tay lạnh ngắt, ai dám chạm vào?
Đường Tư Tư lắc lắc đầu. Cúi đầu nhấc chân đi đến cây sồi xanh bên đường nhỏ, lúc này giữa cô và Tống Dịch kéo ra một khoảng cách.
Còn chưa hồi phục lại tinh thần thì không biết từ đâu nhảy ra một bạn học nữ chặn đường Tống Dịch, cô cũng ngây ngẩn cả người.
Trong tay nắm túi rác phình phình, Đường Tư Tư đứng tại chỗ còn theo bản năng lui về sau một bước.
Nữ sinh thắt bím tóc đa dạng phức tạp, ăn mặc xinh đẹp, giống như công chúa. Đường Tư Tư thấy quen mặt, nhưng không nhớ ra tên của cô nữ sinh này.
Đứng trước mặt Tống Dịch nữ sinh kia mặt đầy tự tin, tay đặt sau lưng lấy ra một hộp kẹo chocolate, đưa đến cho Tống Dịch.
Tống Dịch ngay cả nhìn cũng lười: “Cảm ơn, tôi không ăn đồ ăn vặt.”
Vì lấp kín anh, nữ sinh kia lui lại hai bước, “Có thể cho tớ số QQ của cậu không?”
Tống Dịch dừng bước chân, “Tôi không có QQ.”
Nữ sinh kia chưa từ bỏ ý định,