Thủ đô phía bắc, Tấn An thị thuộc phía nam hai loại khí hậu hoàn toàn khác nhau, từ nam đến bắc, khí hậu không thuận là vấn đề đầu tiên muốn khắc phục.
Mùa đông ở Tấn An thị trừ những ngày mưa thời tiết lạnh, mặt khác mặc thêm một cái áo là có thể giữ ấm, có đôi khi giữa trưa sẽ nóng, một cái áo sơmi mỏng vào áo lông liền không thành vấn đề.
Mà mùa đông ở thủ đô, bởi vì có cư dân tập trung đông đảo nên không cảm thấy quá lạnh, nhưng mùa hè lại nóng vô cùng.
Khóe miệng dễ bị khô nứt phải uống nhiều nước, thời thời khắc khắc phòng ngừa hỏa hoạn.
Học kỳ một năm nhất, Đường Tư Tư và Tống Dịch không chờ đến ngày trường học khai giảng, trước tiên trở về thủ đô mấy ngày.
Hành lý từ trong ký túc xá trường dọn ra, đem ra bên ngoài còn chưa dọn dẹp xong. Hai người ở trường học qua một học kỳ, tới khi kết thúc học kỳ một, đã thương lượng sẽ dọn ra ngoài ở chung.
Từ khi bắt đầu học kỳ hai, bọn họ muốn chính thức dọn ra sống chung.
Ở cùng một chỗ, Tống Dịch có thể quan tâm Đường Tư Tư nhiều hơn, ăn cơm ngủ làm việc và nghỉ ngơi thậm chí là học tập, mà Đường Tư Tư cũng có thể cho anh “Ăn no”.
Khai trai hơn nửa năm, Đường Tư Tư cũng phát hiện ngày thường Tống Dịch thoạt nhìn vô cùng cao lãnh. Rất khó nhìn ra anh vì chuyện gì khẩn trương, đương nhiên, hơn phân nửa công việc đến tay anh cũng đều có thể bị anh nhẹ nhàng xử lý.
Thái độ của anh có thể khái quát bằng bốn chữ “Tính tình nhạt nhẽo”, lại có dục vọng độc nhất rất nghiêm trọng với Đường Tư Tư, tự chủ cực kém.
Chỉ cần Đường Tư Tư ở bên người anh, nằm trong lòng ngực anh, thế giới của anh lập tức chỉ có cô.
Mặt khác bất luận cái gì đều có thể dùng những từ “Có thể có, có thể không” mà định nghĩa, chỉ có Đường Tư Tư là không được, cô nhất định phải là của anh.
Bởi vì hành lý trong phòng chưa thu thập hết, hai người cũng chỉ có thể tạm thời ở khách sạn một đêm.
Ngày hôm sau trở về lại sắp xếp cho xong, sau đó nghỉ ngơi hai ngày vừa vặn khai giảng.
Nghỉ đông về nhà tách ra hơn mười ngày, đối với Tống Dịch đây là việc yêu cầu nhẫn nại.
Cho nên trở lại thủ đô mới vừa tiến vào khách sạn, Đường Tư Tư đã bị anh bóp vòng eo ấn lên trên ván cửa.
Cửa phòng đóng lại, một chút tiếng vang cũng không có.
Đường Tư Tư bị anh hôn đến thở không nổi, chỉ có thể bị động mà tiếp nhận.
Nuốt nước bọt, giơ tay câu lấy cổ anh, bám vào anh để không bị ngã xuống.
Tống Dịch cởi bỏ áo khoác cởi đai lưng, đẩy ra vạt áo, nhấc lên áo lông màu xanh nhạt vứt thẳng xuống mặt đất, vùi đầu đi vào.
*
Tui lười quá. Cắt bớt đi :v
*
Từ cửa đến TV đến ghế sô pha lại đến trên giường, quần áo rơi đầy đất.
Đường Tư Tư quấn lấy Tống Dịch, Tống Dịch cắn tai cô, hỏi: “Có nhớ anh không?”
"Nhớ."
Nhận được đáp án vừa lòng chôn càng sâu, “Gọi tên của anh.”
*
Mỗi lần cùng Tống Dịch làm xong, Đường Tư Tư đều sẽ có loại cảm giác mình bị anh đào đến hỏng, vô cùng mệt mỏi. Nhưng Tống Dịch ôm cô một hồi bình phục lại, cô sẽ rất nhanh lên tinh thần.
Nhìn Tống Dịch thu dọn quần áo hỗn độn, cô bọc chăn đè nặng gối đầu.
Bởi vì ở bên nhau thời gian cũng đủ dài, “Thẳng thắn thành khẩn đối đãi” đều có nửa năm, Đường Tư Tư ở bên anh không còn trúc trắc và thẹn thùng như lúc trước.
Cô trong ổ chăn chuyển vị trí thoải mái hỏi anh: “Có phải rất lợi hại không?”
Tống Dịch nghe như không nghe, ngồi xuống mép giường, nhìn cô, “Hả?”
Đường Tư Tư úp mặt dưới chăn, nhỏ giọng giải thích, “Công phu trên giường.”
Nói xong ánh mắt giảo hoạt, tiếp tục bổ sung, “Làm anh như ăn mê dược, muốn ngừng mà không được, cuộc đời này chỉ nguyện chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ…”
Nói còn chưa