Tề Châu không giận, “Sao lại không liên quan? Cậu cũng giống như em gái của tớ.”
Đường Tư Tư dời ánh mắt, thái độ kiên quyết, “Không nhìn thấy gì hết.”
Tề Châu vẫn mặt dày mày dạn, “Sau này thật sự không muốn nhìn thấy tớ?”
“Ừ.” Đường Tư Tư đứng lên, đi vào khu dạy học.
Tề Châu vẫn đi theo bên cạnh cô: “Tiết tự học buổi tối tớ chở cậu về nhà nhé?”
Đường Tư Tư không quay đầu lại, “Không cần, mẹ tớ sẽ đến đón, cậu chở Cố Vân Như đi.”
Đi theo Đường Tư Tư đến phòng 105, cũng không thể làm Đường Tư Tư dao động.
Tề Châu than ngắn thở dài ngoảnh đầu đi về khu dạy học hướng nam, nghĩ thầm không biết mình sẽ ở danh sách đen của Đường Tư Tư bao lâu.
Đã như vậy, trước tiên cứ lo chuyện yêu đương của bản thân đi.
Nói đến chuyện này, trên các phương diện con gái người ta cũng khá tốt, đang êm đẹp mà nói chia tay với người ta, nhất định là không thích hợp.
.
Đường Tư Tư nói với Tề Châu sau tiết tự học buổi tối Cố Tuệ San sẽ đón cô về nhà không phải là lấy cớ, buổi sáng lúc vội vàng đến trường đã nói rồi.
Tiết tự học kết thúc, Đường Tư Tư đeo cặp sách ra cửa lớn hướng nam, thấy Cố Tuệ San đã chờ ở cửa.
Cô nhảy lên yên sau xe, để Cố Tuệ San chở cô về nhà.
Đi đường mười mấy phút, xe chạy rất nhanh mới vài phút đã đến nhà.
Cố Tuệ San đổ xe ở gara, hỏi Đường Tư Tư: “Con và Châu Châu xảy ra mâu thuẫn gì? Đi học tan học đều tách ra rồi?”
Đường Tư Tư không phải người thích mách lẻo, việc Tề Châu yêu đương cô cũng không nói cho phụ huynh biết, cô nhìn Cố Tuệ San nói cho có lệ: “Cậu ta có việc, nói mỗi ngày đều phải tốn thời gian chờ, nói đúng hơn là không muốn chở con nữa, nếu không sau này con tự đi bộ vậy.”
Buổi sáng quá sớm buổi tối quá muộn, thời gian không tốt, Cố Tuệ San không yên tâm, “Thôi, mẹ đón đưa một chút là đến nơi, cũng không chậm trễ cái gì.”
Hai mẹ con ở gara đổ xe xong đóng cửa lại, lên cầu thang về nhà.
Hiện tại có thêm tiết tự học buổi tối, học xong về đến nhà thời gian đã muộn, không giống như trước kia còn có rất nhiều thời gian làm chuyện khác, bây giờ buông cặp sách lập tức phải đi tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Cấp ba học hành áp lực rất lớn, phần lớn thời gian đều học bài làm bài, thời gian rảnh rỗi rất ít.
Ngày đầu tiên đi học không mệt mỏi lắm, Đường Tư Tư buông cặp sách xuống, tìm áo ngủ đi toilet tắm rửa.
Trong lòng có chuyện, cho nên có chút lén lút. Ôm áo ngủ vào toilet tay cầm điện thoại giấu ở phía dưới áo ngủ.
Vào toilet khóa trái cửa, trước tiên không phải cởi quần áo không phải mở vòi sen, mà là lấy điện thoại ra mở khóa màn hình.
Tống Dịch quả nhiên không lừa cô, anh thật sự có gửi lời mời kết bạn.
Tim đập nhanh, Đường Tư Tư nhấn ngón tay bấm đồng ý Tống Dịch thêm bạn bè, sau đó nhìn chằm chằm chỗ trống hội thoại một hồi. Bên kia không có động tĩnh, cô hít sâu một hơi, buông điện thoại xuống mở nước tắm rửa.
Tắm rửa xong lau khô tóc trở về phòng, Cố Tuệ San đã chuẩn bị cho cô một ly sữa bò.
Sữa bò đặt ở trên bàn, Cố Tuệ San gõ cửa phòng cô, dặn dò: “Tối rồi, uống sữa xong đi ngủ sớm một chút.”
Đường Tư Tư gật gật đầu, rất nghe lời bưng ly sữa đưa lên miệng.
Đường Hướng Văn và Cố Tuệ San luôn rất yên tâm về con gái của mình, sẽ không can thiệp quá nhiều đến không gian riêng tư của cô.
Dặn dò xong, Cố Tuệ San đóng cửa lại, dẫm lên dép lê trở về phòng ngủ của mình.
Đường Tư Tư uống xong sữa bò liền nhảy lên giường, tắt đèn trần nhà mở một cái đèn ngủ trên đầu giường.
Cô chùm chăn mở khóa điện thoại, thấy Tống Dịch gửi tin nhắn QQ, chỉ có năm chữ: Đi ngủ sớm một chút.
Tuy rằng chỉ có năm chữ đơn giản, nhưng lại có thể khiến mỗi một dây thần kinh của Đường Tư Tư nhảy lên vui sướng.
Cô ôm di động gõ năm chữ xóa ba chữ, không đáp câu của Tống Dịch mà hỏi: Cậu biết tên của tớ không?
Tống Dịch phản hồi: Đường Tư Tư.
Không phải mặt đối mặt nói chuyện, Đường Tư Tư thấy nhẹ nhàng rất nhiều, cười gõ chữ: Cậu biết tớ?
Tống Dịch: Đã sớm biết.
Đáy lòng ngàn vạn vui mừng, Đường Tư Tư lăn một vòng trên giường: Khi nào?
Tống Dịch: lớp 9.
Lớp chín đã biết cô? Sao cô lại không biết?
Đường Tư Tư hít khí, nhìn điện thoại, luôn có cảm giác không chân thật.
Vẫn thấy chính mình như đang nằm mơ, nên gửi tin nhắn qua: Cậu là Tống Dịch thật à?
Đối phương gửi lại một tin nhắn dạng giọng nói.
Đường Tư Tư có chút khẩn trương, hô hấp ép lại thật nhẹ.
Cô vò vò chăn, ấn vào màn hình, nghe được một câu: Nghe được chưa?
Là giọng nói của Tống Dịch, làm xương cốt cô đều mềm nhũn.
Đường Tư Tư vùi mặt vào gối nằm, gương mặt ửng hồng.
Cô sợ chính mình vui quá mức làm lộ động tĩnh ra bên ngoài, sau khi chôn đầu vào chăn, vươn tay sờ soạng đèn ngủ đầu giường, tắt đèn, lại lùi về trong chăn.
Cả người ở trong chăn ánh sáng điện thoại chiếu sáng đôi mắt của cô, đen nhánh sáng ngời, có thể thấy được cả lông mi.
Cô đè nặng hô hấp gửi tin nhắn cho Tống Dịch: Nghe được rồi.
Bình thường Tống Dịch cho Đường Tư Tư cái ấn tượng cao lãnh không thích nói chuyện cho nên anh gửi một câu ngắn gọn: Ngủ đi.
Đường Tư Tư kích động nhưng vẫn còn lý trí, sẽ không quấy rầy anh quá nhiều: Được, ngủ ngon.
Tống Dịch: Ngủ ngon.
Gửi qua hai chữ cuối cùng Tống Dịch tắt điện thoại, để điện thoại lên tủ đầu giường.
Anh không phải không muốn nói chuyện với Đường Tư Tư, mà là quá muốn nói, cho nên phải khắc chế.
Nếu mặc kệ chính mình,