Đại Vu Qua một đường đi đến phòng Đại Lục Di, y đưa tay gõ cửa.
"Vào đi"
Đại Vu Qua bước vào ngồi lên ghế đối diện với Đại Lục Di, tự mình rót trà uống hết ba ly mới nói.
"Có chuyện gì tỷ nói nhanh đi, ta còn chưa hết buồn ngủ đâu"
"Phụ thân kêu ngươi đến đây giúp ta và huynh ấy phát triển mối quan hệ, còn ngươi thì sao, chẳng ra tích sự gì"
Hừ
"Tỷ sai ta làm gì thì ta liền làm cái đó, ta còn chưa có đối tượng yêu đương đâu, giúp tỷ kiểu gì"
Đại Lục Di cau có.
"Ta không biết, dù sao ngươi cũng nghĩ cách đi"
Người tỷ tỷ này của y chẳng có gì tốt, giỏi nhất là chưng cái gương mặt nũng nịu trước phụ thân, hại y hết lần này đến lần khác bị phụ thân trách phạt.
Từ đầu đến cuối Đại Lục Di luôn được Đại Lục Vương muôn phần yêu thương, ông ta đối nàng dịu dàng hết mực, cưng chiều hết lòng.
Thậm chí Đại Lục Di còn không hề biết đến một bộ mặt khác của phụ thân mình.
Để rồi vào đêm mưa gió vang trời Đại Lục Vương mang về nhà một đứa trẻ nói nó là đệ đệ ruột thịt của nàng, vì chuyện đó nàng tự nhốt mình trong phòng suốt cả tháng trời chỉ để khóc và khóc, mà khoản thời gian đó phụ thân nàng cũng không đến dỗ nàng như trước.
Nhưng Đại Lục Di có lẽ đến tận sau này mới biết, Đại Lục Vương năm đó không đến dỗ dành nàng mà lại đi hành hạ dã man với một đứa trẻ khác.
Đại Vu Qua nhắm nháp ly trà.
"Hay là tỷ làm cơm cho hắn đi và...!"
Nghe xong hai mắt Đại Lục Di sáng ngời, gọi hai nô tì bắt đầu chuẩn bị theo lời của Đại Vu Qua.
_____
Tự Giải Ngâu đứng giữa hồ sen nhìn xa xăm không biết đang nghĩ cái gì, Đại Lục Di tay cầm theo hộp thức ăn nhẹ giọng gọi hắn.
"Đại công tử, huynh đang làm gì đó"
Tự Giải Ngâu nghe giọng nàng thì quay lại.
"Ta tùy tiện ngắm hoa sen, muội ngồi xuống đi"
Đại Lục Di cười thật tươi, khuôn mặt xinh xắn vô cùng.
"Muội có làm chút điểm tâm, mang đến cho huynh dùng thử"
Nói rồi Đại Lục Di thuần thụt mở hộp thức ăn ra, đưa đĩa bánh ngọt đến trước mặt Tự Giải Ngâu.
"Huynh dùng thử xem, có hợp khẩu vị của huynh không?"
Tự Giải Ngâu cắn thử một miếng, hương vị ngọt thơm tràn ngập khoan miệng.
Đại Lục Di thấy Tự Giải Ngâu không có phản ứng gì cũng không từ chối điểm tâm của nàng, nàng thật lòng cảm thấy rất vui vẻ.
Hai người nói với nhau vài câu, khi Đại Lục Di đứng dậy ra về thì trượt chân một cái, Tự Giải Ngâu nhanh chóng đỡ lấy nàng, đợi Đại Lục Di đã ổn định bước chân hắn nhanh chóng buông ra, lùi về sau một bước.
Đại Lục Di cảm thấy có chút nuối tiếc cái ôm ấm áp vừa rồi, thế nhưng lại cực kỳ hài lòng tim đập liên hồi, nàng ấp úng mở miệng.
"Xin...!xin lỗi huynh là muội bất cẩn, muội về trước nha"
Nói rồi nàng xoay người đi còn vẫy vẫy tay chào tạm biệt với hắn, còn Tự Giải Ngâu thì gật đầu lại với nàng.
Đại Vu Qua vẫn thế luôn ngả ngớn tìm chỗ ngồi, nằm, vất vưởng gần đó chỉ cần Đại Lục Di trong tầm mắt y là được.
Sau khi Đại Lục Di rời đi một đoạn thì Đại Vu Qua vẫn là bộ dáng đó từ đằng xa lắc lư đi theo sau Đại Lục Di.
Cứ làm đúng theo nhiệm vụ những chuyện còn lại y chẳng hề quan tâm.
Nhưng trong mắt Tự Giải Ngâu thì là Đại Vu Qua rất bám tỷ tỷ của mình.
___
Từ cổng sau phủ Vạn Lạc nhìn ra có thể thấy rất nhiều mỏm đá to, xung quanh đều có người canh gác.
Nếu để ý ở giữa mỏm đá lại có một hang động bên trong luôn được thắp sáng cả ngày lẫn đêm.
Từ ngày Tự Giải Ngâu bị thích khách ám sát nơi này được canh gác chặt chẽ hơn trước rất nhiều.
Tự Giải Ngâu mở cổng, đi qua hang động là một bờ biển trong veo, gió đưa từng cơn sóng đập