Hắn từ bỏ rồi.
Thù không thể không trả.
Người có thể không yêu.
Hôm nay hắn đến, xem như đã có câu trả lời.
Đây sẽ là lần cuối cùng hắn đến tìm Đại Vu Qua.
Trước khi vào phòng mình xử lý tình báo.
Tự Giải Ngâu dừng lại bước chân.
"A Cửu, thông báo cho Đại Lục Di, tuần sau trở về đường gia trang đi"
"Thuộc hạ tuân lệnh"
Thoả thuận hoà thân một khi được bãi bỏ, bão táp giữa hai người mới chính thức bắt đầu.
______
Ba, bốn ngày liền Đại Lục Di như cá nằm trên thớt, mỗi ngày đều đến vài lần xin được gặp mặt Tự Giải Ngâu, tất nhiên hắn một mực đóng kín cửa phòng không tiếp đãi.
Tự Giải Ngâu lao đầu làm việc, toan tính kế trả thù càng nhanh càng tốt.
Đại Lục Di lo âu, sợ hãi ngày ngày chạy đến trước cửa phòng Tự Giải Ngâu làm hòn vọng phu.
Chỉ có Đại Vu Qua lòng an vui phấn khởi, ngoài việc nấu nướng ra thì chỉ ăn rồi ngủ.
Chẳng gánh nước cũng không bửa củi nữa.
Sau ba ngày nữa là y được ra ngoài rồi.
Đầu tiên y phải cùng Đại Lục Di trở về gặp Đại Lục Vương coi như là bàn giao nhiệm vụ thành công.
Nhận tiền và mở thêm một vài tửu lâu, thanh lâu ở trấn khác.
Sau đó, trong thời gian chờ đợi nhiệm vụ tiếp theo, y sẽ đi tìm mẫu thân theo manh mối mà Trác Vỹ Ân đã đưa ra.
Uầy, Đại Vu Qua càng nghĩ càng cảm thấy vui vẻ.
Hai nô tì mang theo hai đôi mắt thâm quầng đến tìm Đại Vu Qua.
Chắc là bị Đại Lục Di hành thâu đêm suốt sáng đây chứ gì.
"Nhị công tử, đại tiểu thư nói muốn nuôi ba con thỏ, còn có...!phải là đích thân nhị công tử bắt thì mới được tính"
Chắc tỷ tỷ của y lại bị bên đó đuổi về rồi.
Đại Vu Qua đã quá quen với cái tính giận cá chém thớt của Đại Lục Di đi.
Y nói "Được" rồi liền mang theo trường cung đi thẳng vào rừng.
Đại Vu Qua chọn nơi có nhiều cỏ non, ít cây già rậm rạp rồi bắt đầu tìm kiếm quanh đó.
Tuy là bắt thỏ bằng cung tên, nhưng Đại Vu Qua nhắm rất chuẩn, mũi tên chỉ xuyên qua lớp da mỏng, lực giương cung mạnh nên mũi tên được cố định trên đất nhằm để thỏ không thể chạy thoát được.
Chẳng mấy chốc y đã tóm được hai chú thỏ bạch nhỏ nhỏ tròn tròn.
Lỗ tai Đại Vu Qua khẽ động, như cảm nhận được gì đó y nhanh nhẹn nghiêng người, mũi kiếm sắc bén lướt ngang qua cổ Đại Vu Qua.
Chỉ sau vài chiêu đơn giản y đã áp chế được kẻ địch.
Cùng lúc đó mũi phi tiêu từ trong cánh rừng nhắm vào Đại Vu Qua mà phi đến.
Lúc y tránh được mũi phi tiêu kia thì kẻ địch cũng đồng thời biến mất.
Đại Vu Qua nhăn mày bước đến rút chiếc phi tiêu cấm sâu vào thân cây ra xem xét.
Hết bất ngờ này đến bất ngờ khác một đoàn người tự dưng lao đến, tản ra bốn phía xoay quanh Đại