Nhờ đi dạo cả ngày hôm nay mà tâm tình Đại Vu Qua đã thoải mái hơn nhiều, những bức bối trong lòng cũng đã dễ chịu đi không ít, đương lúc trở về giữa đường đã bị Trác Vỹ Ân túm lấy.
"Sư huynh mau cứu đệ"
Trác Vỹ Ân vô cùng gấp gáp nắm chặt lấy cánh tay Đại Vu Qua.
"Không xong rồi, đệ thật sự không xong rồi, sư huynh nhất định phải giúp đệ"
Thành công đẩy được Trác Vỹ Ân ra, Đại Vu Qua khẽ cau mày.
"Đã xảy ra chuyện gì? đệ bình tĩnh nói cho ta nghe"
Trác Vỹ Ân hả miệng rồi lại nhớ đến điều gì đó, rảo mắt nhìn vòng quanh một lượt, phát hiện có rất nhiều ánh mắt hóng chuyện đang nhìn về phía mình thì chợt tỉnh táo lại.
Cố gắng kiềm chế ý muốn bản thân, vội vàng ngậm miệng lại.
"Không được đâu sư huynh, nơi đây tai mách vạch rừng, chúng ta về phòng rồi nói"
Sau đó Trác Vỹ Ân lôi kéo Đại Vu Qua trở về phòng.
Đại Vu Qua vẫn là thái độ hoang mang tò mò đối với Trác Vỹ Ân.
Mà Trác Vỹ Ân cũng như không chờ được nữa, sau khi xác định cửa phòng đã được đóng chặt và xung quanh cũng không có ai có thể nghe thấy, thì lập tức nhỏ giọng leo nheo.
"Sư huynh có biết Đại Lục Vương ông ta đang tổ chức lễ kén rễ cho đại tiểu thư không? Từ đầu sư huynh cũng biết là đệ chỉ nói bừa để qua mặt gã Kênh Siêu đó thôi, ai dè lúc nãy gã nói sẽ đưa đệ đến kinh thành tham gia kén rể, sư huynh huynh phải cứu đệ đó"
Đại Vu Qua trầm mặc.
Trác Vỹ Ân vẫn líu lo bên cạnh không ngừng, âm giọng vô cùng bi thương.
"Nhở đâu đệ thật sự bị nàng ta nhắm trúng thì sao? Huynh xem xem đối với khuôn mặt tuấn mỹ của đệ, một đại nam nhân chân dài vai rộng như đệ có chỗ nào khiến người khác không ưng cơ chứ.
Lỡ như...!Ôi nếu như vậy đệ phải lấy Đại Lục Di đó? Nếu như thế cả đời này đệ cũng không thể siêu thoát được đâu sư huynh, sư huynh nghĩ cách giúp đệ đi nhanh lên"
Kênh Siêu là tổng quản của nơi này, sẽ không vì chuyện vặt vãnh mà rời khỏi phủ Vạn Lạc đâu.
Nhưng nếu đó là do Tự Giải Ngâu ra lệnh thì khác.
"Chuyện này ta không thể giúp được"
Trác Vỹ Ân cả người lảo đảo.
"Sao chứ, sư huynh không giúp được thì ai mà giúp được nữa chứ?"
"Không phải ta không muốn giúp đệ, mà ngươi coi thân phận của ta bây giờ đi, ta đã không còn là nhị công tử của đường gia trang nữa, ta chỉ là kẻ không thân không phận được Tự Giải Ngâu ban ơn không xử chết, thì làm sao ta giúp đệ đây"
Trác Vỹ Ân vô cùng khẩn trương.
"Nếu sư huynh không quan trọng thì đại công tử giữ lại sư huynh làm gì, sư huynh giúp đệ nói một tiếng đi được không